Lạc Anh hít một hơi sâu để cố gắng giữ chút lí trí còn sót lại, đanh giọng nói với Diêu Tấn: “Tôi nói cậu không nghe sao? Lập tức tống ả đàn bà này ra ngoài, còn có lập tức gọi thiếu phu nhân tới đây cho tôi”
Anh cảm thấy bản thân mình suýt chút nữa thì đã bị vấy bẩn, nếu Diêu Tẩn không đẩy cửa bước vào kịp thời thì e rằng anh đã nghênh hợp mà đón nhận cô ta, làm điều phạm tội phản bội không thể tha sau lưng Tịch Ly rồi.
Diệu Tấn thu dáng vẻ kích động của Lạc Anh vào trong mắt, rất nhanh phối hợp, tiến lới lôi Vũ Tuyết xuống khỏi người anh, đẩy cô ta ra khỏi phòng.
Rõ ràng khoảng cách từ trong phòng ra ngoài cánh cửa gỗ kia là rất ngắn, nhưng muốn cô ta ngoan ngoãn cũng quả thật gian nan. Dọc suốt đường đi, cô ta không ngừng la hét, móng tay sắc nhọn còn cào lên tay Diêu Tấn, làm cho da tay dày của anh ta cũng bị rách ra mà rỉ
máu.
“Buông ra, mau buông tay anh ra khỏi người tôi ngay. Anh là ai vậy hả?” “Phiền cô hãy phối hợp một chút, tôi không muốn phải nặng tay với phụ nữ đầu”
Diệu Tấn làm rất tốt nhiệm vụ, mặc cho cô ta vùng vẫy vẫn mặc kệ mà lôi Vũ Tuyết ra khỏi phòng, nhanh tay đóng cửa lại. Anh gọi bảo vệ lên lôi cô ta ra ngoài trong bộ dạng không thể xốc xếch hơn còn bản thân thì lấy điện thoại trong túi áo ra gọi điện cho Tịch Ly. “Xin chào?” Tịch Ly có chút xa lạ với số điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133465/chuong-67.html