Cô mới... không có thứ suy nghĩ biến thái như Lạc Anh đâu. "Anh... anh không phải sẽ muốn ép em đó chứ?” Trống ngực Tịch Ly đập liên hồi, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Lạc Anh, chỉ có thể lơ đãng đảo mắt nhìn xung quanh. Lạc Anh đối với bộ dạng thấy như không thấy, hiểu như không hiểu này của cô có chút bật cười, anh vươn tay mình ra, nắm lấy cằm nhỏ của cô, chỉnh gương mặt đã sớm phiếm hồng của cô lại nhìn đối diện với mình. “Anh không muốn ép buộc em. Nhưng bây giờ anh đang rất “muốn em” Lạc Anh nói rồi chứng minh cho cô thấy, đem tay nhỏ bé của cô kéo xuống để cô cảm nhận được vật ở dưới thắt lưng anh đã sớm trở nên cứng rắn. Mặt Tịch Ly đã đó lại càng đỏ hơn, cô đứng hình trong chốc lát rồi không ngừng vùng vẫy, cố giật tay mình ra khỏi tay anh: "Anh đem tay em chạm vào đầu vậy hả? Đồ biến thái”. “Nó trở nên như vậy, còn không phải là tại em sao? Tiểu yêu tinh” Yêu tinh? Ôi mẹ ơi. Giây phút này Tịch Ly chỉ hận không có một cái gương thật lớn ở trước mặt cô để cô soi xem mũi mình có chảy máu hay không. Anh từ bao giờ lại học được mấy câu nói mùi mẫn như thế kia vậy? “Trước, bỏ tay em ra đã có được không?" Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu không thể cứng rắn được với Lạc Anh thì cô sẽ dùng mềm, dù sao Tịch Ly cũng không phải là đồ ngu ngốc. Những câu nói tiếp theo của anh đã trực tiếp đánh bật mọi lý lẽ của cô, đem IQ của Tịch Ly trở về con số âm vô cực: “Em càng trở nên ngoan ngoãn, anh lại càng hứng thú. Bình thường không phải em rất hay xù lông giống như một con mèo hoang nhỏ sao? Bây giờ đột nhiên lại như một chú chuột nhắt yểu điệu thương lượng với anh, làm cho anh thấy vô cùng kích thích” Cô Tịch Ly- Một đóa hoa của tổ quốc xin đề nghị ai đó đang giấu đi liêm sỉ của tên này thì hãy mau trả lại cho anh. Cô sống đến từng này năm, xin thề với cuộc đời là chưa từng thấy qua một kẻ nào lại mặt dày như vậy. Tịch Ly nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, cô giơ chân đạp loạn vào người anh, không ngừng đòi anh trả lại tự do cho tay mình: “Lạc Anh, anh mau thả em ra. Nếu không... nếu không em sẽ..” Cô còn chưa nói hết câu, Lạc Anh đã cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào đỏ mọng của cô, sau đó còn liếm mép, cười một cái lưu manh. Hơn nữa, cô còn có thể cảm nhận được cách một lớp quần jeans nhưng cái vật kia trong tay cô càng ngày càng cứng rắn, dọa cho trái tim thiếu nữ của Tịch Ly suýt thì nhảy bà nó luôn ra khỏi lồng ngực. Lạc Anh nhìn mặt cô biến hóa từ hồng thấu đến trắng xanh rồi lại đỏ gay đến tận cổ, anh biết đích thực cô đã bị dọa cho sợ rồi. Nhưng anh không muốn từ bỏ cơ hội này, trái lại còn rất tận hứng trêu đùa cô: “Tốt, cuối cùng thì em cũng trở lại vẻ hoang dã như bình thường. Nhưng bảo bối à, chỉ dựa vào mấy câu nói của em mà cũng đòi uy hiếp anh sao? Em không có cửa đâu” Trời ơi, ai đó hãy nói cho cô biết tiếp theo cô nên làm thế nào. Cứng không được, mềm không được, vậy còn có cách nào để cứu cô thoát khỏi móng vuốt của tên “đại ma vương” này hay không? Tịch Ly cố hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh sau đó nói: “Em không uy hiếp anh. Em chính là đang cảnh cáo anh. Nếu anh dám ức hiếp em, em sẽ mách với mẹ chồng” “Mẹ chồng?” Lạc Anh nghe thấy từ này thì cười lớn. Tịch Ly ban đầu có chút khó hiểu khi thấy nụ cười của anh, nhưng khi hiểu ra vẫn đề, mặt cô lại càng thêm đỏ lựng. Cô cắn cắn môi dưới, chỉ hận không có cỗ máy thời gian của Doraemon để trở về vài dây trước nhằm chặn lại câu nói ngu xuẩn vừa rồi của bản thân. Cái gì mà mẹ chồng cơ chứ? Cô vậy mà lại khẳng khái, tự tin khẳng định Lạc phu nhân chính là mẹ chồng của mình rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]