Mộ Dung Tuyết không kiêng nể mà liên tục đánh vào đầu Lạc Anh, làm cho anh đau điếng. "Mę!" Lạc Anh bất mãn nhìn chằm chằm vào Lạc Phu Nhân. Tại sao lúc nào cũng đang tới khúc hay thì vì mẹ anh mà đứt dây đàn vậy? “Con là con trai ruột của mẹ đấy” Lạc Anh ngây thơ muốn dùng tình mẫu tử để dừng lại bài giảng dạy đầy bạo lực của bà. Những Mộ Dung Tuyết không cần đến ba giây suy nghĩ đã trực tiếp nói ra một câu như vả thẳng vào mặt anh: “Nếu không phải con tôi, tôi đã sớm gọi công an tới gông cổ anh vào tù ngồi cho một xương luôn rồi” 
Ôi trời ạ! Tịch Ly khiếp đảm trước uy vũ của bà, nhưng cô vẫn không quên nhân lúc Lạc Phu Nhân không để ý đến mình mà nhanh tay gài lại cúc áo. “Bác gái, cháu đã không sao rồi” 
Cô thấy đau thay cho Lạc Anh, nếu Lạc phu nhân còn đánh không ngừng tay thêm nữa thì nhất định Lạc Anh sẽ bị đánh đến ngu luôn mất. “Con dâu à? Con không bị sao chứ?” Lạc Phu Nhân trực tiếp đẩy Lạc Anh ngã xuống giường rồi tới nắm lấy vả vai cô, tỉ mỉ xem 
xét. 
Bà thấy môi cô hơi sưng lên liền chau mày nhảy xuống giường rồi tiến tới phía Lạc Anh đang ngồi dưới đất mà đá cho anh một cái: “Con là cẩu đấy à? Là con cắn con bé có phải không? Hại môi con bé sắp chảy máu luôn rồi đấy! Con giun xéo lắm cũng quằn, Lạc Anh liền đưa tay chặn lại cánh tay sắp tát xuống mặt 
mình của Lạc Phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133455/chuong-57.html