"Nếu như không thích, em hãy đẩy anh ra". Trước khi mất đi lý trí, Lạc Anh đã cho cô lựa chọn.
Nhưng Tịch Ly lúc này đã sớm đắm chìm trong nụ hôn của anh, bị nhu tình trong mắt anh hòa cô tan thành nước.
Tịch Ly có chút đứng không vững, cả người cô mềm nhũn ngã về sau, may sao đã có cánh tay của Lạc Anh giúp cô đứng thẳng dậy. Lạc Anh thấy cô không phản đối, nhanh chóng bế cô đi vào phòng ngủ. Anh thừa nhận, mình là người rất "cơ hội". Lạc Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sau đó chậm rãi hôn lên cơ thể cô. Nụ hôn triền miên kéo từ gương mặt xinh đẹp của cô xuống xương quai xanh, sau đó bàn tay to vội vàng muốn mở nút áo của Tịch Ly ra. Như thế này... không phải là tiến triển quá nhanh sao? Tịch Ly thừa nhận mình có tình cảm với anh, nhưng cô cũng chưa chắc chắn được đó có phải là yêu không, cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. "Đang suy nghĩ gì vậy?"
Lạc Anh vừa cởi cúc áo vừa hôn lên cái trán trơn láng của cô.
"Đừng, anh dừng lại đã."
Tịch Ly dùng sức đẩy anh ra. Nhưng chút sức lực nhỏ bé của cô nếu đem so ra với anh thì không thấm vào đâu cả.
Lạc Anh nhìn gương mặt cô gái nhỏ đó sớm đi bừng dưới thân mình, anh không nhịn được mà cười thành tiếng. Có như vậy, cũng thật là quá đáng yêu đi? "Em sợ sao?" Lạc Anh ôn nhu vuốt tóc cô, cũng nhẹ nhàng hôn lên sống mũi cao để trấn an cố. "Như vậy không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133437/chuong-39.html