Anh nở một nụ cười miễn cưỡng sau đó xuống khỏi giường, đóng cửa phòng rời đi. Tịch Ly trong dạng nhếch nhác nằm trên giường lớn, hô hấp cô sớm đã trở nên hỗn loạn. Không phải là cô không thấy được sự đau khổ trên gương mặt anh nhưng Tịch Ly cũng rất khổ tâm, cô không biết bản thân mình nên làm sao mới tốt.
Lần nữa Tịch Ly rời khỏi phòng đã là lúc quá trưa, cô có chút đau đầu rời khỏi giường, tay kéo lấy cái vali đang được đặt ngay trước cửa. “Tịch Ly?”
Lúc này cô mới chú ý Lạc Phu Nhân đã ngồi trong phòng khách từ bao giờ, giọng bà nhẹ nhàng gọi tên cô.
“Bác gái.” Tịch Ly ngượng ngùng càng siết chặt lấy tay kéo vali, nghĩ tới cảnh tượng vừa xảy ra ở trong phòng ban nãy, đột nhiên cô cảm thấy áy náy với Lạc Phu Nhân khi đã làm con trai bà một người vốn luôn tươi tắn lại phải bày ra bộ dạng đau thương như ban nãy.
“Làm sao vậy? Cái đồng hành lí kia là sao?” Mộ Tuyết Dung hoảng hốt khi nhìn thấy cali trên tay cô, còn có cả cái chân nhỏ đang được quấn băng trắng của cô nữa.
“Trời ơi, còn chân của con nữa, làm sao lại phải băng bó kín như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” “Bác gái, không sao, không sao. Vết thương này là do con bất cẩn lúc nấu ăn”.
Mộ Tuyết Dung đặt tay lên trước ngực mình, bà cảm thấy áy náy. Làm sao bà lại quên mất lúc nấu anw kia không chỉ có mình Vũ Tuyết mà Tịch Ly cũng đang ở cạnh bếp hơn nữa nồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133433/chuong-35.html