Giai Tuệ ngây người ra trước câu hỏi đó, nhưng cô đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà trả lời.
"Thật ra, như các vị cũng đã biết hôm nay là sinh nhật của đạo diễn Trần, ông ấy cũng được xem như người thầy đầu tiên trong sự nghiệp của tôi. Nếu đến tiệc sinh nhật của thầy mình mà ăn mặc có phần xuề xòa, nhưng vậy chẳng khác nào là không tôn trọng thầy của mình có phải không? Huống chi đạo diễn Trần còn là một người nổi tiếng bởi thế tôi càng phải chú trọng vẻ bề ngoài của mình hơn chứ."
Giai Tuệ nói mà trong lòng liên tục cảm thán chính bản thân mình: "Sao mày có thể nói hay như vậy được chứ?"
"Cô Giai Tuệ quả thật rất tâm lý."
Cả đám phóng viên òa lên tán thành ý kiến của cô.
Giai Tuệ bước vào bên trong, bước đi có phần gấp gáp, vì nếu cô mà ở đây một hồi nữa thì chắc chắn sẽ trở thành miếng mồi ngon nhất hôm nay, cho đám phóng viên này tha hồ mà xé xác, đào bới cho mà xem.
Sau khi vào trong Giai Tuệ gặp đạo diễn Trần chúc mừng sinh nhật ông, rồi tặng quà.
Giai Tuệ là người rất dở trong mấy chuyện tặng quà như thế này, nên cô đã hỏi ý kiến dì Dung quản gia.
Dì ấy bảo cô nên tặng đồng hồ và kem theo một lời giải thích.
"Khi cô tặng đồng hồ cho một người nào đó tức là cô muốn nói cho người ấy biết cô là một người sống rất có quy tắc, tôn trọng từng phút từng giây."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-oi-yeu-nhau-nhe/2972120/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.