Giai Tuệ mải mê hát mà không hề biết từ phía xa có một người đàn ông bị giọng hát của cô hút mất hồn vía, mà đứng ngây người ra.
Vì lúc nãy Âu Lãnh Thiên để quên tài liệu ở nhà, anh lại không thích để người khác ra vào nhà của mình nên phải tự về nhà lấy, nhưng không ngờ lần về nhà đột xuất này đã cho anh nghe được giọng hát của Giai Tuệ.
Giọng hát này của cô tựa như một viên kim cương thô chưa qua mài dũa, nhưng nếu như viên kim cương này vào tay anh thì chắc chắn sẽ tỏa sáng lấp lánh cho mà xem.
Giai Tuệ nghe được tiếng bước chân liền giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.
Giai Tuệ đứng hình mất 5 giây khi thấy Âu Lãnh Thiên đang đứng nhìn cô, cô cũng nhìn anh, hai người cứ im lặng mà nhìn nhau.
Bây giờ, làm ơn có ai đó đào giùm cho cô một cái hố để cô có thể nhảy xuống, chứ mất mặt quá đi.
"Sao.. anh lại về giờ này vậy?" Giai Tuệ mặc dù đang rất xấu hổ, nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh hỏi anh.
"Nếu không về giờ này thì làm sao anh có thể nghe được giọng hát này đây." Âu Lãnh Thiên bước lại ngồi xuống cạnh Giai Tuệ: "Em có muốn trở thành ca sĩ không?" Âu Lãnh Thiên nhìn chăm chú vào cô, để chờ câu trả lời.
"Hả?" Giai Tuệ bị bất ngờ trước câu hỏi của anh.
Không phải chứ, không lẽ Âu Lãnh Thiên muốn cô vào công ty của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-oi-yeu-nhau-nhe/2972106/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.