Trong màn đêm tối tăm, cô gái nhỏ ngồi co người lại, hai bàn tay ôm chặt đầu gối của mình, hàng mi dài run rẩy vì sợ và lạnh.
Cô thật sự muốn hét toáng lên, nhưng, trong cái màn đêm u tối đầy lạnh lẽo và đáng sợ này đã khiến cổ họng cô bị đóng băng lại, dù rất muốn, nhưng, cô không tài nào mở được miệng của mình, cô không thể nào la hét lên để tìm người giúp đỡ.
Giai Tuệ càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, nếu cả buổi tối hôm nay cô bị nhốt ở đây, một mình cô đối diện với bóng tối này thì chắc cô sẽ chết mất. Cô có thể chịu được khi bị người khác sỉ nhục, hành hạ, nhưng, xin đừng cho cô cô đơn một mình ở trong bóng tối, đối với cô thật sự đây là một điều vô cùng kinh khủng.
Hai hàng nước mắt của cô lặng lẽ rơi xuống chảy dài trên má, bây giờ, cô chỉ van xin một điều rằng.
Làm ơn, hãy đưa cô ra khỏi nơi này đi!
* * *
Lúc này ở đoàn phim, ai nấy cũng đều sợ đến xanh mặt bởi sát khí mà Âu Lãnh Thiên mang lại.
Bỗng một người vệ sĩ của anh gấp gáp chạy đến báo tin.
"Ông chủ, chúng tôi mình thấy một chiếc điện thoại ở bãi đất trống phía sau đoàn phim."
Vệ sĩ đưa chiếc điện thoại trên tay cho Âu Lãnh Thiên xem.
Vừa nhìn qua, Âu Lãnh Thiên đã biết đó là điện thoại của Giai Tuệ, anh liền cầm lấy.
"Dẫn tôi đến nơi cậu tìm được chiếc điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-oi-yeu-nhau-nhe/2972065/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.