Sáng hôm sau.
Như thường lệ Giai Tuệ xuống nhà ngồi vào bàn để ăn sáng, cô cố gắng thật bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn bị Âu Thiên Bách nhận ra.
"Giai Tuệ, tối hôm qua con không ngủ được sao? Sao ba thấy sắc mặt của con không được tốt?"
Thấy Âu Thiên Bách hỏi Giai Tuệ có hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt ông mà nói: "Dạ.. con ngủ được, con không sao đâu, ba đừng lo."
"Ừm.. không sao thì tốt."
"Hôm nay.. mẹ lại không xuống nhà ăn cùng với chúng ta nữa sao ba?" Giai Tuệ nhìn không thấy Thu Cầm nên hỏi.
".. Con đừng buồn, tính của mẹ con cứ cố chấp như vậy đó, đợi vài ngày nữa khi mẹ con nguôi giận rồi sẽ từ từ chấp nhận con thôi." Âu Thiên Bách sợ Giai Tuệ vì chuyện bà Thu Cầm không chấp nhận cô mà buồn, nên an ủi cô.
"Dạ, ba." Giai Tuệ nở một nụ cười với Âu Lãnh Bách như để nói rằng, cô không sao, cô sẽ đợi, đợi đến ngày mà bà ấy có thể chấp nhận cô, dù bao lâu cô cũng sẽ đợi.
Ít phút sau, Âu Lãnh Thiên cũng bước xuống, anh ngồi vào bàn phía đối diện cô, làm cô giật cả mình.
Âu Lãnh Thiên từ khi xuống đến giờ đều không hề rời mắt khỏi Giai Tuệ, ánh mắt không đứng đắn đó của anh khiến Giai Tuệ bất giác mà nhớ đến chuyện tối hôm qua giữa cô và anh.
Giai Tuệ gượng đỏ cả mặt mà quay sang hướng khác né tránh ánh mắt của Âu Lãnh Thiên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-oi-yeu-nhau-nhe/2971996/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.