Biệt thự Rose...
"Chào thiếu phu nhân!"
"Lấy cho tôi ly nước cam."
Tống Tuyết Nghi lạnh giọng ra lệnh cho người làm vừa cúi đầu chào, sau đó sải bước đi thẳng tới chỗ Cung Mẫn Giai đang ngồi xem tivi trong phòng khách.
"Mẹ..."
Vừa đi đến nơi, Tống Tuyết Nghi đã lao tới ôm lấy cánh tay Cung Mẫn Giai, tựa đầu vào vai bà, giọng nói nũng nịu, kéo dài như kẹo mạch nha, nghe thôi đã sởn cả gai ốc, tuy vậy nhưng lại dễ dàng lấy được sự cưng chiều của Cung Mẫn Giai, bà khẽ cười sau đó tắt tivi rồi mới quay qua tiếp chuyện với cô con dâu của mình.
"Sao nào, có chuyện gì? Tiểu Ngôn lại bắt nạt con à?"
"Tiểu Nghi nhớ mẹ nên sang thăm thôi ạ! Ở nhà một mình cũng buồn nữa, con qua trò chuyện với mẹ cho đỡ chán! Tiểu Nghi không làm phiền mẹ chứ?"
"Nha đầu này, phiền cái gì chứ! Có con trò chuyện mẹ càng vui chứ sao. Nhưng mà nhìn cái nét mặt của con là mẹ biết đang có tâm sự gì nè đúng không?"
Bấy giờ Tống Tuyết Nghi mới chịu ngồi thẳng dậy ngay ngắn, giương ánh mắt ấm ức nhìn Cung Mẫn Giai, trầm lặng một hồi sau thì mới nhỏ nhẹ lên tiếng:
"Tiểu Nghi chỉ buồn thôi ạ!"
"Có chuyện gì mau nói mẹ nghe xem nào?"
"Dạ... Đêm qua anh Ngôn đi cả đêm không có về, điện thoại thì anh ấy tắt máy. Sáng nay con đến công ty tìm, vốn chỉ muốn biết anh ấy đã đi thôi nhưng lại bị anh ấy mắng, còn nói con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-nguyen-y-yeu-anh-la-em-sai/2512404/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.