"Diệp Ngôn, anh có thể...rút cái kia ra ngoài được không? Sao nó vẫn cứ căng trướng lên hoài không chịu hạ vậy? Anh cứ đặt trong đó như thế em thấy không quen..."
Kết thúc trận chiến cũng đã được một lúc ngắn, nhưng anh bạn nhỏ kia của người đàn ông vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt mà cứ căng tức, to lớn, chễm chệ ngâm mình trong làn nước ấm áp giữa mê cung thần bí đến mê người, khiến Mạn cứ thấy không quen làm sao nên phải thẹn thùng lên tiếng nhắc nhở, kết quả lại nhận được nụ cười gian manh của ai đó.
Bấy giờ Diệp Ngôn mới chịu rời khỏi hõm vai, nơi có hương thơm ngọt ngào từ cơ thể của người phụ nữ. Anh hướng đôi mắt thâm tình nhìn Mạn Đình, môi mỏng khẽ khàng cất lời:
"Em biết tại sao nó vẫn hung hãn như vậy không?"
"..." Mạn Đình khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời.
Diệp Ngôn lại cười dịu dàng rồi nói:
"Vì nó vẫn chưa được ăn no. Muốn "ăn" thêm nữa, nhưng không biết em có bằng lòng hay không?"
"Không không không, không bằng lòng nha! Em mệt lắm rồi, ngâm nước nãy giờ em thấy lạnh rồi nè, mai mà cảm là lỗi tại anh hết đó."
Mạn Đình phồng má trả lời nguyên một tràn văn cùng với nét mặt thẹn thùng, dè dặt, khiến Diệp Ngôn bật cười.
"Trêu em chút thôi, chứ thấy em mệt rồi sao anh nỡ lòng lộng hành thêm nữa."
"Vậy thì anh đưa con cự long tham ăn của anh ra ngoài nhanh đi, em bí bách lắm rồi này..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-nguyen-y-yeu-anh-la-em-sai/2512371/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.