Vệ sinh cá nhân, thay quần áo xong, Mạn Đình mới rời khỏi phòng ngủ để xuống bếp tìm thức ăn vì hiện tại cũng gần 9 giờ rồi, cô đói mà bé con của cô cũng đói.
Mặc dù sức khỏe hiện tại cũng chả khá hơn là bao, trán vẫn nóng và người vẫn cứ lừ đừ không năng lượng, nhưng cô cũng không muốn làm phiền tới ai, đặc biệt là không muốn Diệp Ngôn lo lắng nên không hề báo cho anh biết, vì nghĩ rằng bản thân chỉ mắc chút bệnh vặt, lát nữa uống thuốc sẽ khỏi.
Vào tới phòng bếp, Mạn Đình chẳng nhìn thấy ai đâu, trong bếp cũng không có gì để ăn. Cô không nghĩ gì nhiều liền tự tay mò mẫm đi tìm thực phẩm để chế biến bữa sáng đơn giản cho chính mình, dù sao thì bình thường cô cũng tự nấu tự ăn, giờ nếu đổi ngược lại phải làm phiền người khác chăm sóc, cung phụng thì cô cũng cảm thấy không quen.
Vì bị bệnh nên Mạn Đình chỉ nấu một món đơn giản nhất đó là cháo trắng ăn kèm trứng muối, vừa dễ ăn lại chế biến nhanh, không mất bao lâu cô đã có một tô cháo nóng hổi và một cái trứng muối đi kèm.
Mang qua bàn ăn xong, Mạn Đình tháo tạp dề xuống sau đó mới ngồi vào bà, lúc đầu cô ăn rất ngon nhưng tới vài thìa sau đó thì cảm thấy không muốn ăn nữa mà trong dạ dày hiện cũng đang rất khó chịu, cái cảm giác muốn nôn ngày càng dữ dội và kết quả là cô phải chạy sang bồn rửa tay để nôn hết thảy những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-nguyen-y-yeu-anh-la-em-sai/2512368/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.