Đêm khuya, bên ngoài là tiếng lá cây rung chuyển mỗi khi những cơn gió vô tình lướt qua, tạt vào ô cửa sổ nhỏ.
Trong phòng và ở trên giường lúc này là một đôi nam nữ vẫn đang thao thức bên bầu không gian tĩnh lặng. Đến khi cảm giác ngột ngạt đã quá căng thẳng thì ai đó mới lên tiếng trước:
"Hân Hân, em ngủ chưa?"
"Vẫn chưa, anh có chuyện gì muốn nói hả?"
Thật ra trong hoàn cảnh này thì Vương Chính Phàm hay Mạn Viên Hân làm sao ngủ được, khi cả hai lần đầu ở chung trên một chiếc giường thế này.
Sau vài giây, Vương Chính Phàm đã nghiêm túc lên tiếng:
"Em có biết em đang làm gì không?"
"Hửm, ý anh là chuyện em cho anh ngủ chung á hả?"
"Ừm, em không sợ anh làm gì em sao?"
Nghe câu hỏi của người đàn ông mà Mạn Viên Hân bật cười, cô thẳng thừng đáp:
"Nếu anh dám bắt nạt người tàn tật như em thì em cũng sợ anh luôn."
Vương Chính Phàm chau mày khó hiểu.
Ý cô nói là cô cho rằng anh sẽ không hứng thú với một người có hai chân không linh hoạt như cô ư? Nếu thật sự Mạn Viên Hân nghĩ vậy thì quá đơn thuần rồi.
"Đương nhiên anh sẽ không dám, nhưng em không thấy ngại luôn sao?"
"Anh hỏi kì lạ thật. Cũng chính miệng anh nói chúng ta yêu nhau lâu rồi, cũng sống chung thì có gì xa lạ nữa đâu mà ngại. Em cũng không có cảm giác gì cả."
Mỗi một lần Mạn Viên Hân trả lời dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-nguyen-y-nghiet-duyen-dut-doan/2570343/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.