"Thái Từ Nghiêm... có chuyện gì vậy?" Tưởng Tuyết Hy bàng hoàng đi vào, một người đàn ông lạnh lùng, điềm tĩnh như anh, sao lại bất dưng ra tay với phụ nữ như vậy chứ?
Cùng lúc đó, Lương Vũ cũng tím tái mặt mũi mà chạy vào, nhìn người phụ nữ co ro một góc trên sô pha, biểu tình chuyển sắc.
"Thái... Thái tổng?"
Thái Từ Nghiêm đi đến trước mặt ông, lấy đi tập hồ sơ cùng chiếc USB từ Lương Vũ, ánh mắt ngạo nghễ tích tụ lửa giận chiếu thẳng lên người ông ta.
"Lần sau còn để tôi biết ông nói dối trước mặt tôi, đến lúc đó, đừng trách tôi không khách khí." Ngưng một lát, liếc người phụ nữ đang ôm mặt khóc thút thít phía sau. "Nếu còn để những thứ dơ bẩn kia xuất hiện trước mặt tôi, kết quả không chỉ là một cái tát thôi đâu."
Nói xong lại nhìn Tưởng Tuyết Hy nãy giờ vẫn im lặng một chỗ, giọng điệu nhẹ nhàng rất nhiều so với khi nãy. "Đi thôi."
...
Xe đã chạy đi rất lâu, Tưởng Tuyết Hy nhìn trái ngó phải liên tục, đắn đo lắm mới dám mở lời.
"Lương tổng làm anh tức giận đến thế sao?"
Một người đàn ông lạnh lùng như anh, độc đoán như anh, vậy mà cũng có lúc trở nên khó hiểu như vậy.
Trong lòng cô có chút hoài nghi, nhưng cũng không vì hành động đó của anh mà trở nên kiêng dè với người đàn ông này.
Có nhiều chuyện, nếu bạn tiếp tục nhân nhượng thì người ta sẽ càng lấn tới, chèn ép từng bước một, cuối cùng ép ta vào ngõ cụt, chẳng còn đường lui.
Thương trường răng đầy cạm bẫy là điển hình như vậy.
"Nuôi ong tay áo, có thể không tức giận?" Thái Từ Nghiêm một tay gác lên cửa xe, tay kia chầm chậm giữ vô lăng, thuần thục chuyển hướng.
Tưởng Tuyết Hy nhìn vào bàn tay đó. Khớp xương rõ ràng, khỏe khoắn, mạnh mẽ. Cô di chuyển tầm mắt, điểm nhìn rơi trúng trên yết hầu của anh.
Nghe nói yết hầu của người đàn ông càng rõ, càng lớn thì chuyện đó...
...Càng tốt?
Ực!
"Không phải là bị dọa đến ngốc rồi đấy chứ?" Thái Từ Nghiêm nhìn biểu cảm thẫn thờ của Tưởng Tuyết Hy, bất giác bật cười.
"...Hả..." Cô nàng Tưởng hoàng hồn, vô thức đưa ngón tay lên khóe miệng, quệt nhẹ.
.........
Bảy giờ sáng tại Thái Mễ đã vô cùng rôm rả.
"Cái gì? Tại sao lại cho cô ta biểu diễn? Còn là một soloist? Trương Trà, cô làm ăn cái kiểu gì vậy hả?" Trương Nhược An đập tờ giấy mời xuống dưới đất, vò nhàu rồi liên tục giẫm nát, tức giận đến đỏ bừng cả mặt.
Trương Trà nhìn tờ giấy dưới chân Trương Nhược An, biểu tình thống khổ. "Tôi còn cách nào nữa chứ? Chủ tịch Khương đã trực tiếp chỉ điểm, tôi còn có thể không nghe theo sao? Trương tiểu thư, thành thật xin lỗi, lần sau cô chắc chắn sẽ có cơ hội."
Trương Nhược An trừng mắt nói lớn. "Cơ hội? Trương Nhược An tôi lại phải ngồi xó bếp đợi mấy người mang cơm đến bố thí sao? Hôm nay tôi nhất định sẽ đi tìm bà ta..."
"Yo, đông vui quá nhỉ?" Tưởng Tuyết Hy cầm theo trên tay một túi hạt dẻ cười đầy ắp, vừa đi vừa nhai rồm rộp.
Trương Nhược An nhìn thấy cô, ngay lập tức trưng bày khí chất ngời ngời, bỡn cợt.
"Đúng là thứ ăn bám! Ỷ bản thân có chút quan hệ không sạch sẽ với Thái tổng mà nhanh chân cướp chỗ, một đứa không được ăn học đàng hoàng như cô mà cũng xứng trở thành một soloist?"
Đám tiểu thư cành vàng lá ngọc cạnh Trương Nhược An thay nhau đưa tay bụm miệng, biểu cảm như không thể tin nổi.
"Quan hệ không sạch sẽ với Thái tổng? Không phải chứ? Thật hèn hạ!"
"Bảo sao lại được chủ tịch Khương chú ý đến như vậy. Thì ra cũng là mưu mô cả."
"Một thông tin quan trọng của nhà họ Thái mà mấy người chỉ tin vào miệng Trương Nhược An? Còn cả cô nữa, có vẻ như việc gì cô cũng biết nhỉ? Ví dụ như biết tôi có quan hệ thế nào với Thái Từ Nghiêm, hoặc là... được Khương Mễ Hoa nâng đỡ?"
"Là cô đầu óc nhanh nhạy, nhìn một bịa mười, hay là cả gia phả nhà cô quen thân với nhà họ Thái, trên dưới trong nhà người ta cô đều biết hết? Có vẻ cô cũng quan tâm tôi phết nhỉ?"
Trương Nhược An muốn nói cũng không được. Tại sao từ cô bắt bẻ Tưởng Tuyết Hy lại thành cô ta vặn ngược lại cô rồi?
Mắt cô ta thấy, tai cô ta nghe. Lẽ nào lại không đúng? Lỡ như không phải sự thật, Thái Từ Nghiêm anh ấy mà biết... thì phải làm sao?
Tưởng Tuyết Hy nheo mắt. Mới có vậy mà đã bị cô dắt mũi rồi.
"Cô với Thái Từ Nghiêm rốt cuộc là thế nào?"
Tưởng Tuyết Hy nheo mắt. "Tại sao tôi phải nói cho cô nhỉ?"
"Tưởng Tuyết Hy... cô dám trêu đùa tình cảm của anh ấy!" Trương Nhược An giận dữ.
"Ha, trêu đùa tình cảm sao?" Đuôi mắt mèo hoang dại của Tưởng Tuyết Hy dường như nổ từng đốm trắng.
"Chuyện tình cảm không nên trêu đùa, vì trêu đùa sẽ rất mắc cười."
Tưởng Tuyết Hy nói xong, nháy mắt với cô ta rồi xoay người rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]