Tưởng Tuyết Hy chính thức trở thành nghệ sỹ độc tấu cốt cán của Thái Mễ.
Khương Mễ Hoa từ sớm đã tới phòng luyện tập tìm cô, về việc bị người của Cố An Tước đưa đi, bà vẫn luôn nóng lòng lo lắng. Sau khi nghe Thái Từ Nghiêm nói cô an toàn trở về, tận mắt thấy cô vui vẻ luyện đàn, tâm trạng bà mới hoàn toàn thả lỏng.
Gần đây bà phát hiện, hầu như tâm tư cười nói của bà, đều xuất phát từ cô gái này hết.
"Tuyết Hy này, cái loại nhạc lần trước con chỉ ta đánh ấy... nó tên là gì ấy nhỉ?" Khương Mễ Hoa vừa nói vừa hồi tưởng lại, trong lòng vô cùng phấn khích.
Dù bà cũng là một nghệ sỹ, nhưng phạm trù chỉ ở các loại đàn cổ và các hình thức phổ nhạc châu Âu, rất ít khi tiếp xúc với lĩnh vực âm nhạc bùng nổ của giới trẻ. Loại âm thanh nghe chỉ muốn nổ óc đấy, có lẽ mới nghe qua hoặc nhìn thấy mà không biết tên. Vì thế không thể phân biệt.
Kết hợp với sự miêu tả sống động của bà, Tưởng Tuyết Hy rất nhanh liền hiểu ý. "DJ ấy ạ?"
Khương Mễ Hoa mừng rỡ ra mặt. "Đúng, đúng chính là nó!"
"Nếu chủ tịch Khương muốn, tối nay tôi sẽ dẫn bà đi tiếp nhé?"
Khương Mễ Hoa nhanh chóng đồng ý.
Nhiều người xung quanh nhìn cô và Khương Mễ Hoa trò chuyện thân thiết như vậy, ác cảm nhiều hơn là thiện cảm.
Khương Mễ Hoa nhận ra sự khó xử của Tưởng Tuyết Hy, chỉ cần dùng một ánh mắt liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-muoi-dem/2731828/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.