Tử Hào quay về nhà Cát Lí, đứng trước hàng rào sắt được quây thành vòm vô cùng kiên cố, anh ta chau mày, hai tay bám vịn rồi nhẹ nhàng đu người qua.
Trên tầng hai, bóng đèn ngủ trên phòng Cát Lí đã không còn nữa, Tử Hào nhếch môi. Có lẽ ông già đó đã ngủ lâu rồi.
Tiếng điện thoại rung lên trong túi, Tử Hào khom lưng chặn ánh sáng từ màn hình, bước chân hướng về phía ban công rồi nghe máy.
"Hita?"
Đầu dây bên kia cười thành một tràng dài hả hê.
"Nhóc con, còn nhớ tôi à?"
Tử Hào nhỏ giọng cằn nhằn. "Ông gọi vào lúc này để làm gì?"
Hita rít một hơi từ điếu xì gà. "Cậu đi gặp cô ta rồi à?"
"Phải." Tử Hào cảnh giác ngó nghiêng. "Cái gì cần nói tôi cũng nói hết luôn rồi."
Hita cười. "Đúng lúc lắm, cậu cứ làm theo lời tôi, có người của tôi bảo vệ cậu."
Tử Hào không nhẫn nại nghe lão già người Nhật này lải nhải nữa, trực tiếp cúp máy.
Bảo vệ cái rắm! Rõ ràng là đi theo dõi người ta!
"Khuya khoắt thế này mà còn ra ngoài à?" Tiếng người vọng ra từ khoảng tối sau bức bình phong khiến Tử Hào giật nảy mình.
"Tôi... tôi ra ngoài hút thuốc..." Tử Hào lắp bắp nhét điện thoại vào túi, đưa tay lên quẹt mũi làm ra vẻ hiển nhiên.
Cát Lí nhíu mày, vừa ngồi xuống ghế thì chiếc đèn cây cảm biến cạnh đó cũng vụt sáng.
Tử Hào muốn rời đi.
"Cậu đi gặp Tưởng Tuyết Hy?"
Lão già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-muoi-dem/2731802/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.