Chương trước
Chương sau
Tử Hào quay về nhà Cát Lí, đứng trước hàng rào sắt được quây thành vòm vô cùng kiên cố, anh ta chau mày, hai tay bám vịn rồi nhẹ nhàng đu người qua.

Trên tầng hai, bóng đèn ngủ trên phòng Cát Lí đã không còn nữa, Tử Hào nhếch môi. Có lẽ ông già đó đã ngủ lâu rồi.

Tiếng điện thoại rung lên trong túi, Tử Hào khom lưng chặn ánh sáng từ màn hình, bước chân hướng về phía ban công rồi nghe máy.

"Hita?"

Đầu dây bên kia cười thành một tràng dài hả hê.

"Nhóc con, còn nhớ tôi à?"

Tử Hào nhỏ giọng cằn nhằn. "Ông gọi vào lúc này để làm gì?"

Hita rít một hơi từ điếu xì gà. "Cậu đi gặp cô ta rồi à?"

"Phải." Tử Hào cảnh giác ngó nghiêng. "Cái gì cần nói tôi cũng nói hết luôn rồi."

Hita cười. "Đúng lúc lắm, cậu cứ làm theo lời tôi, có người của tôi bảo vệ cậu."

Tử Hào không nhẫn nại nghe lão già người Nhật này lải nhải nữa, trực tiếp cúp máy.

Bảo vệ cái rắm! Rõ ràng là đi theo dõi người ta!

"Khuya khoắt thế này mà còn ra ngoài à?" Tiếng người vọng ra từ khoảng tối sau bức bình phong khiến Tử Hào giật nảy mình.

"Tôi... tôi ra ngoài hút thuốc..." Tử Hào lắp bắp nhét điện thoại vào túi, đưa tay lên quẹt mũi làm ra vẻ hiển nhiên.

Cát Lí nhíu mày, vừa ngồi xuống ghế thì chiếc đèn cây cảm biến cạnh đó cũng vụt sáng.

Tử Hào muốn rời đi.

"Cậu đi gặp Tưởng Tuyết Hy?"

Lão già này!

Tử Hào cười xòa, thong dong nhét tay vào túi quần rồi ngồi xuống ghế đối diện. "Đã nhiều năm giờ mới gặp lại, tôi chỉ muốn hỏi thăm cô ấy sống thế nào thôi."



Tử Hào híp mắt đáng thương. "Chút tâm tư nhỏ này của tôi đối với cô ấy, ông cũng biết mà."

Cát Lí nhướng mày nhìn cậu ta, im lặng rồi lại không nói gì.

Đúng lúc này, Hita cùng đám đàn em tụ thành một vòng tròn đánh mạt chược.

Hita rít một hơi, ngồi giữa đám người nhốn nháo, ngoài mặt tỏ vẻ bình thản đăm chiêu nhưng trong lòng đã réo lên như muốn đi trẩy hội luôn rồi.

"Quả nhiên không uổng công gài Tử Hào vào đó." Hắn lẩm bẩm một mình, kết quả vẫn bị tên thân cận nghe thấy.

"Đại ca quả là người biết suy tính. Năm năm trước gài người của ta vào đó khiến họ tàn sát lẫn nhau mà Gabri chẳng hề hay biết. Bây giờ gài gián điệp bên cạnh mà lão già Cát Trì đó cũng không phát hiện ra. Chậc, đại ca quả là có mắt nhìn tốt!"

Hita cười trong sung sướng, ánh mắt ngập tràn dã tâm. "Diệt cỏ phải diệt tận gốc! Tiếp theo chỉ cần thu phục đứa trẻ năm đó đầu quân cho chúng ta, khi ấy còn sợ Gabri nữa sao?"

Chàng trai kia ngẩn người. "Đứa trẻ năm đó? Đứa trẻ nào mà khiến đại ca hao phí tâm tư như vậy?"

Hita nheo mắt, tầm nhìn xa xăm. "Con gái ruột của Tô Tinh Diệp. Tô Mặc Nhiễm!"

...

Sáng sớm, Tưởng Tuyết Hy thu dọn sẵn hành lý đặt trên giường. Nói quá là hành lý, nhưng thật ra chỉ có chiếc túi cỡ vừa đựng vài tập tài liệu của cô và mẹ cô.

Hôm nay, Tưởng Tuyết Hy nhất định phải quay về Tưởng gia đối chất với Tưởng Nam.

Mặc Đình hầm canh gà sẵn cho cô, Thái Từ Nghiêm cũng ngồi ở dưới phòng ăn đợi từ lâu.

Hai người ngoài mặt tưởng như không hề có mâu thuẫn, nhưng khi đối mặt, ánh mắt họ nhìn nhau chẳng khác gì kẻ thù bị ràng buộc phải sống chung một nhà vậy.

Mặc Đình đứng một bên. Tình huống xấu nhất mà cô lo sợ sớm muộn gì cũng đến. Mặc Đình đưa tay vuốt ngực, tự nhủ đây chỉ là một cuộc chiến tranh lạnh của hai người.

Tưởng Tuyết Hy đứng trước bàn ăn, lướt nhìn bữa sáng rồi lại quan sát biểu cảm của Thái Từ Nghiêm.

Vẫn ung dung như vậy, vẫn lạnh lùng như cốt cách vốn có của anh... mà anh vẫn đang nhìn cô... vô cùng dịu dàng và ấm áp.

Tưởng Tuyết Hy đau lòng nhìn sang Mặc Đình. "Hai người dùng bữa sáng trước đi nhé, tôi về nhà ba ruột một lát."

Cô không muốn đợi đến khi mình nhớ ra mọi chuyện của quá khứ, hiểu được rõ quá khứ của anh, thấu được tâm tư trước kia của anh. Cô sợ những ký ức đó quá tàn nhẫn, quá đau thương đối với tình cảm của hai người.

"Hy Hy..." Thanh âm trầm lắng của anh, giờ phút này lại như con dao hai lưỡi ghim vào trái tim cô, khiến nó rỉ máu.



Nếu người của tổ chức Gabri thực sự giết chết mẹ cô, trong khi anh cũng là người của tổ chức...vậy, anh có cùng suy nghĩ với họ không? Nóng lòng muốn lấy mạng của mẹ cô mà không cần lý do?

"Chúng ta nói chuyện sau đi." Tưởng Tuyết Hy rời khỏi cửa.

Thì ra cảm giác bước đi trên sự tuyệt vọng là như thế này. Thì ra lại đau khổ đến vậy. Nếu lúc đó, anh đủ khả năng ngăn cản những chuyện như vậy. Tô Tinh Diệp vẫn bình an mà sống, Tưởng Tuyết Hy không cần phải sống trong nỗi dằn vặt của Tô Mặc Nhiễm năm xưa. Liệu bây giờ, đoạn tình cảm của hai người sẽ tốt đẹp hơn không?

...

Thái Từ Nghiêm một lần nữa quay lại quân doanh của tổ chức Gabri.

Lão Thái ngồi hàng ghế đầu, còn có Cố lão gia, các vị thủ lĩnh năm xưa của tổ chức đang tọa lạc ở đó bàn bạc cho hướng đi tiếp theo của tổ chức.

Mặc Đình chạy theo sau, cản anh không kịp.

Thái Từ Nghiêm đẩy cửa bước vào, toàn bộ ánh mắt ngạc nhiên đổ dồn lên người anh.

"Từ Nghiêm?" Cố lão gia chạy ra đón anh đầu tiên. "Sao lại quay về đúng lúc này thế?"

Thái Từ Nghiêm cúi đầu chào hỏi các bậc lãnh đạo tối cao đang có mặt, ý nói hướng về phía Lão Thái đang ngồi một bên hậm hừ nhìn anh.

Căn phòng mười mấy người giờ chỉ còn có ba người giữ vị trí lâu năm cũng như quyền lực nhất ở tổ chức.

"Nhiệm vụ nổ bom ở sơn động của Tô Tinh Diệp năm năm trước, tôi muốn nhận lệnh điều tra lại."

Nói đến vấn đề này, lão Thái hiểu anh nhất cũng như xem trọng anh nhất cũng lờ đi. Vụ án đó, nói qua loa thì là hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, còn nếu thẳng thắn thừa nhận, lỗi sai sót ở người của tổ chức.

Tô Tinh Diệp là một con tốt của Gabri, Tô Mặc Nhiễm lại là trợ thủ đắc lực của bà ta, tài năng không hề kém cạnh mẹ của mình. Thậm chí nếu chỉ cần tôi luyện, rèn giũa cô ấy thêm nhiều năm nữa, năng lực còn có thể sánh ngang với một tay "Hung thần" như Thái Từ Nghiêm.

Nhưng mà... mục đích cho quả bom nổ của ông không phải để giết Tô Tinh Diệp, mà là giết một người đàn ông khác, Hita.

Chỉ là Lão Thái không thể ngờ rằng, hắn ta không chết, ngược lại còn khiến con át chủ bài của Gabri không giữ được mạng khiến Thái Từ Nghiêm hiểu lầm ông đến tận bây giờ.

Mà kẻ gài bom khi ấy, đã không hoàn thành nhiệm vụ lại còn chết thảm ngay sau đó, ông biết lấy gì thuyết phục Thái Từ Nghiêm tin mình đây?

Lão Thái nhìn anh, có chút bất lực. "Trên đời còn nhiều người con gái khác tốt hơn cô ta, tại sao cứ phải treo mãi lên cái cây đại thụ đó vậy?"

Thái Từ Nghiêm lạnh giọng. "Trên đời này nhiều cô gái tốt hơn cô ấy rất nhiều, nhưng người như cô ấy chỉ có một, mà cả đời này tôi chỉ tình nguyện được treo thân lên đó một lần."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.