Cũng may đêm qua Tưởng Tuyết Hy và Thái Từ Nghiêm về sớm, vì vậy mới tránh được cơn mưa như trút nước ở căn cứ của Hita. Nơi đó gần núi, giáp ranh biên giới nên khí hậu có chút thất thường.
Tưởng Tuyết Hy co ro trong chăn, cảm giác toàn thân đều lạnh, cô không thèm mở mắt, thò tay sờ sang chỗ trống bên cạnh.
Thái Từ Nghiêm đã dậy rồi sao?
Tâm trạng đang hưng phấn lại chùng xuống, Tưởng Tuyết Hy lười động đậy, định bụng nằm thêm một chút nữa.
Đêm qua... có lẽ là khoảng thời gian cô không thể nào quên được.
Nếu cô chỉ cần tính toán sai sót một chút thôi, Thái Từ Nghiêm có thể sẽ mất mạng trước vô vàn tay súng tỉa của Hita.
Nếu chỉ cần cô không cẩn thận một chút thôi, để đám người Hita biết được, kết quả của hai người sẽ là ly biệt mãi mãi.
Trong đầu cô nhớ lại từng mảng ký ức của quá khứ. Chàng trai trẻ ngồi cạnh cô, ánh mắt sâu thẳm và thâm thúy đến lạ thường. Người đàn ông đó nhìn cô rất lâu, cánh môi mấp máy nhưng cuối cùng lại chẳng thốt nên lời.
Tưởng Tuyết Hy lẩm bẩm trong chăn.
Ngày xưa... có một con lừa ngốc!
Nằm rất lâu mới chịu rời giường, Tưởng Tuyết Hy vòng qua nhà tắm, trực tiếp đến thư phòng xem thử.
Quả nhiên, Thái Từ Nghiêm đang ở đây.
Tiếng động phát ra từ chiếc laptop trước mặt anh, có lẽ anh đang xử lý công việc. Cũng đúng thôi, sau vụ Tử Hào làm rối tung lên, Thái Cực Quang có thở được thì cũng chẳng dễ dàng gì.
Tưởng Tuyết Hy im lặng dựa người vào cửa, chăm chú nhìn dáng vẻ nghiêm túc khi làm việc của anh.
Hôm nay anh không đến công ty xử lý những việc đó, trực tiếp làm ở nhà, để cô khi thức dậy được nhìn thấy anh đầu tiên.
Trong lòng cô dường như có hàng ngàn tràng pháo bông đang phát nổ, cảm giác an toàn và hạnh phúc không sao diễn tả được.
Thái Từ Nghiêm dường như phát hiện ra cô, vẫy tay về phía này. "Vào đây!"
Tưởng Tuyết Hy cười hì hì, nhón chân từng bước đến cạnh anh.
Cô đứng trước bàn, ý muốn đợi anh xử lý xong công việc.
Thái Từ Nghiêm nhướng mày. "Anh nói là vào đây!"
Tưởng Tuyết Hy tròn mắt. "Ý anh là vào lòng á?"
Người đàn ông nhếch mép cười. "Muốn không?"
"Muốn chứ!"
Và thế là buổi họp kết thúc trong im lặng. Đầu bên kia, đám người có mặt cái gì nên nghe hay không nên nghe cũng đều nghe thấy hết, họ còn đang ngớ người ra xem có nên giải tán hay không?
Tưởng Tuyết Hy nhìn bàn tay anh đặt lên máy tính đã im nghỉm, không biết nên phản ứng thế nào.
Thái Từ Nghiêm nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, lại xoa tay lên bàn chân trần của cô, giọng điệu không vui.
"Sao không mang dép?"
"Em vội đi tìm anh mà?"
Thái Từ Nghiêm nhấc mông cô lên chiếc bàn rộng, hai bàn chân nhỏ nhắn cứ thế đặt vào lòng bàn tay anh.
Tưởng Tuyết Hy cảm thấy nhột, liên tục co chân lại vô tình làm chiếc váy ngủ bị vén lên cao, trong nháy mắt khiến tầm nhìn người nào đó nóng ran.
Tưởng Tuyết Hy thích thú quan sát biểu cảm người đàn ông, Thái Từ Nghiêm cũng nhận ra ý đồ khiêu khích của cô, rướn người giữ lấy cổ người con gái, đem cả linh hồn của cô hòa trộn trên đầu lưỡi.
Tưởng Tuyết Hy nhe răng trợn mắt, khó khăn lắm mới đẩy được anh ra. "Em còn chưa đánh răng nữa..."
Thái Từ Nghiêm cong môi cười, cảm thấy chưa đủ thỏa mãn. "Yên tâm, ông đây không chê đâu."
Khỉ gió! Chê cái rắm!
Tưởng Tuyết Hy nhảy xuống bàn, ánh mắt sáng lên. "Nhị gia, cho em mượn một cái áo sơ mi của anh nhé? Sau đó đi mua quần áo mới."
Thái Từ Nghiêm bước đến. "Không cần mua nữa, anh mua đủ hết rồi."
Ánh mắt cô nàng Tưởng đầy hoài nghi, nhưng dưới sự chắc chắn như đinh đóng cột của anh. Cô đành phải quay về phòng mở tủ quần áo ra xem.
Đúng là đầy đủ thật. Váy ngắn, váy dài, váy hai dây, váy ngủ, váy mặc ra ngoài, đủ các thể loại. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ...
Tất cả đều màu hồng?
Tưởng Tuyết Hy ngớ người, thái dương co giật liên hồi.
Nhị gia, mắt thẩm mỹ của anh quái đản thật.
Thái Từ Nghiêm đã ở sau lưng cô từ bao giờ, vui vẻ nói.
"Đống đồ đó rất hợp với em."
Tưởng Tuyết Hy nhìn anh đằng đằng sát khí. "Hợp chỗ nào?"
Người đàn ông vuốt cằm, hãnh diện đánh giá. "Màu hồng rất dịu dàng, mặc màu này mới đẹp."
Thế này là chê cô không đủ dịu dàng đúng không?
...
Tưởng Tuyết Hy lựa đi lựa lại một hồi,cuối cùng cũng miễn cưỡng chọn được một bộ màu hồng ưng ý.
Tưởng Tuyết Hy một lần nữa quay về Tưởng gia.
Mà thái độ của Sầm Loan và Tưởng Vân lần này khiến cô vô cùng bất ngờ.
Sầm Loan cởi mở vô cùng, đón cô từ ngoài cổng. Vào đến phòng khách lại chạm mặt Tưởng Vân, cô ta nhìn cô, còn bồi thêm một cái lườm hằn học.
Sầm Loan ngay lập tức dỗ ngọt Tưởng Tuyết Hy. "Hy Hy à, đừng để ý Tiểu Vân. À đúng rồi, ta làm cho con món súp cho ấm bụng nhé?"
Tưởng Tuyết Hy nhìn ánh mắt long lanh của bà ta, lát sau mới gật đầu.
Tưởng Vân lầm lì bước ra khỏi cửa, trên vai còn có một chiếc balo đính hạt cườm cỡ nhỏ.
Tưởng Tuyết Hy nhún vai, thong dong ngồi xuống ghế nhìn bóng lưng Sầm Loan vào bếp làm bữa sáng cho mình.
Biểu cảm của hai mẹ con họ quá thống nhất, giống như đang cạch mặt nhau vì một chuyện không vui nào đó. Tưởng Vân làm bộ giận dỗi rời đi, còn Sầm Loan thì ở nhà, đóng vai một người mẹ kế biết thức thời.
Hai người này, rõ ràng là làm trò trước mặt cô.
Tiếng động phát ra từ phía cầu thang, là Tưởng Nam.
"Tuyết Hy, con về khi nào thế?"
Gương mặt tiều tụy của Tưởng Nam ánh lên sự vui vẻ, hồ hởi ngồi xuống cạnh cô.
Tưởng Tuyết Hy không gần gũi cũng chẳng né tránh. Tình cảm cha con nguội lạnh bao nhiêu năm, bây giờ có hàn gắn lại thì cũng chẳng thể nguyên vẹn như lúc đầu.
Tưởng Nam bỗng chốc chẳng biết nói gì, khuôn miệng cứ ấp úng chẳng biết làm sao.
"Con muốn về phòng tranh của mẹ, có được không?"
Căn phòng đó kể từ khi Tô Tinh Diệp mất, gần như là cấm địa.
...
Bức tranh thủy mặc treo chính giữa phòng, phông cam vàng làm chủ đạo, rực rỡ sắc thu. Phía dưới còn có vài nét chữ nghuệch ngoạc, đều là chữ ký của mẹ cô.
Tất cả các bức tranh ở đây đều được đóng khung, không gian sạch sẽ đến mức không nhìn ra một hạt bụi. Chứng tỏ Tưởng Nam rất để ý đến căn phòng này.
Tưởng Tuyết Hy trải giấy ra khung, chọn lựa bút chì rồi phác thảo lên giấy. Ngồi một lúc chả biết sao cô lại phác ra sườn mặt của Thái Từ Nghiêm.
Tưởng Tuyết Hy vô thức nhìn ngắm, quai hàm cương nghị, bờ môi mỏng, đáy mắt hẹp dài khi cười nhẹ... Tất cả đều là mỹ nhân cách...
Tiếng rơi đồ di rời sự chú ý của Tưởng Tuyết Hy.
Căn phòng này có một tấm kính hình vuông nhỏ cạnh cửa ra vào, đây lại còn là loại kính chỉ nhìn từ trong ra ngoài được mà không thể nhìn từ ngoài vào.
Tiếng động đó là của Sầm Loan.
Tưởng Tuyết Hy nhẹ nhàng đứng dậy. Hộp thuốc nhỏ rơi xuống đất ngay lập tức bị Sầm Loan vơ vội vào tay, cất kín trong túi áo rồi rời đi.
...
Căn nhà yên bình cho đến tối.
Sau bữa cơm tối, một người làm mới đem một ly sữa nóng đến cho Tưởng Tuyết Hy.
"Cô Tưởng, Sầm phu nhân dặn dò tôi pha cho cô, cô nhất định phải uống đấy nhé?"
Tưởng Tuyết Hy nhìn thái độ kính cẩn của cô ta, không nghĩ nhiều mà uống một hơi cạn sạch.
Người làm rời đi ngay khi Tưởng Tuyết Hy có ý muốn tắt đèn đi ngủ.
Sầm Loan đứng trong một góc lúc này mới đi ra, bàn tay dấm dúi một sấp tiền đỏ hoe.
"Thế nào? Cô ta đã uống hết chưa?"
Người làm gật đầu như bổ củi, giơ ly sữa chỉ còn vệt trắng cho bà ta xem.
Sầm Loan cười đắc ý, kéo người làm vào một góc rồi đưa tiền.
"Cầm số tiền này rồi rời đi ngay trong đêm. Dù vì lý do gì cũng không được quay lại hay thừa nhận rằng cô quen biết tôi, hiểu chưa?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]