Ngô Giao Nghi đập bàn một cái, mạnh đến nỗi trong chốc lát lòng bàn tay đã đỏ cả lên. Thích Tiếu Nam ban nãy còn hăng máu cãi tay đôi với cô, vì tiếng động lớn phía sau lưng dọa sợ mà giật mình quay lại.
"Tiểu Nghi? Em làm cái gì vậy? Cãi không lại thì có thể trút giận lên người anh cơ mà? Sao lại tùy tiện chà đạp bản thân như thế hả?"
Anh cầm lấy lòng bàn tay tê rần rần của cô vừa xoa vừa thổi, lông mày rậm nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.
"Bàn tay này... mẹ còn thật hư mà, hành hạ như thế..." Thích Tiếu Nam cúi người xoa dịu cô, còn không quên lẩm bẩm mắng.
"Ai cãi không lại anh hả?"
"Hừ! Rõ ràng lúc trước là anh vội vã theo đuổi em, sợ em chạy mất mà để xe ở ngoài bìa rừng, gặp sạt lở đất khiến nó rơi xuống vực. Đó là bản giới hạn đấy!" Ngô Giao Nghi thuận thế nâng cằm anh lên, giọng điệu bá đạo.
"Sao lúc đó không thấy anh tiếc? Bây giờ lại tiếc thời gian tổ chức một cái hôn lễ nhỏ cho em hay sao?"
Chiếc cằm bị cô nắm lấy, khiến anh không thể không đối mắt với cô.
"Ông đây có thể cho em tất cả không tiếc thứ gì. Nhưng em nghĩ xem chúng ta đang ở đâu chứ? Đảo Weixan! Weixan đấy! Cái nơi đảo xa hoang vắng này thì sao có thể trong vài hai ngày tổ chức hôn lễ một cách đàng hoàng được?"
Thích Tiếu Nam nuốt nước bọt.
"Hôn lễ nhỏ gì chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-muoi-dem/2731790/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.