Nếu tất cả tâm nguyện đều hoàn thành, như vậy đều chỉ cần dựa vào ý niệm còn sống thì người người đều tu luyện thành tiên hết cả rồi. Lê Thiên Qua có kinh nghiệm từ nhỏ, anh đối với mọi người xung quanh mình đều rất cảnh giác, cho nên khi Hướng Vãn tới gần thì anh cũng đã tỉnh, anh nghĩ, muốn nhìn một chút xem cô muốn làm gì. Đến thời điểm Hướng Vãn đưa con dao lên, anh liền kinh ngạc, thế nhưng tất cả đều hợp tình hợp lý, cô nên hận mình không phải sao, giống như lúc ban đầu mình hận cô đến mất cả lý trí. Lê Thiên Qua bắt lấy cổ tay của Hướng Vãn, gắt gao nắm lấy, Hướng Vãn giương mắt nhìn anh: “Anh không có ngủ sao?”
Đột nhiên Lê Thiên Qua bật cười: “Hướng Vãn, cô là ngu xuẩn thật hay là đang cùng tôi giả ngu vậy? Đây là lần thứ hai cô muốn giết tôi. Ba năm trước đây cô không giết được tôi, hiện tại, cô cũng không có giết được tôi, Hướng Vãn, nếu tôi chết thì cô cũng đừng nghĩ sống! Nói cho tôi biết, tại sao đột nhiên lại có ý tưởng ngu xuẩn này.”
Anh nói một câu ba năm trước đây, khiến Hướng Vãn hoàn toàn sụp đổ, trong đêm tối, vô số ác mộng liên tục kéo tới, tràn đầy trời đất, ép cô không còn cách nào hô hấp được, ba năm trước đây, trong căn phòng đầy u ám đó, anh đã vô tình đoạt đi tất cả của mình. Hướng Vãn vĩnh viễn không thể nào quên được, cảm giác anh đã giày xéo mình lúc đó như thế nào. Cô luôn vẫn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-lam-am-giuong-cua-tong-giam-doc/552808/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.