Chương trước
Chương sau
Editor: Hangbaobinh
Cửa sổ sát đất sáng bóng không nhiễm một hạt bụi, trong suốt, nhưng người ta lại không thấy rõ bóng đêm phía ngoài, vào buổi tối khi ánh sáng bên ngoài sáng hơn trong phòng, thì trước mắt chính là một mảnh mờ mịt. Hướng Vãn đi vài bước, ngồi trên ghế salon, nơi này vẫn không thay đổi một chút nào, Lê Thiên Qua là loại người ngăn nắp, có trật tự, nhà trọ này dù mấy năm không tới, cũng vẫn như cũ, huống chi bây giờ còn chưa tới một tháng. Lê Thiên Qua coi đây như là nhớ tình bạn cũ sao? Cô đang suy nghĩ, Lê Thiên Qua liền đi ra từ trong phòng, bộ âu phục đơn giản hào phóng, tóc chải ngay ngắn, trên người của anh tản ra một mùi thơm thoang thoảng, người đàn ông này nhìn thật là hấp dẫn, là điển hình của hình tượng mỹ nam mang phong cách cổ điển, sống mũi cao thẳng đôi môi đầy đặn. Bộ âu phục trên người của anh phải là hàng giá trị xa xỉ, được đặt làm thủ công, nút áo trên ống tay áo tỏa sáng lấp lánh, may vừa người làm nổi bật lên vóc dáng cân đối của anh. Người đàn ông này thật sự giống như Tần Thọ(1). Lê Thiên Qua thấy cô, không khỏi cau mày: “Không thấy dép ở cửa sao? Sao cô lại đichân không vào đây?”
Hướng Vãn sửng sốt thật lâu, Lê Thiên Qua có phải uống lộn thuốc hay không? Cô nhớ rõ, lần trước bởi vì cô mang đôi dép đi vào, bị anh mắng to một trận, lúc này mới một tháng, sao lại thay đổi rồi?
“Cô nhìn tôi làm gì?”
“Không có, không có gì.”
Hướng Vãn chậm rì rì đi mang dép, vừa mới chuẩn bị quay lại, Lê Thiên Qua đã đi tới nơi đổi giày ở trước cửa: “Chúng ta đi thôi.”
Hướng Vãn bất đắc dĩ lại phải thay đổi dép, người này, nếu đã muốn đi, còn nói cô đổi dép làm gì? Có phải thấy cô quá nhàn nhã không. Xe hơi màu đen ký hiệu MM, rông rãi thoải mái, nghe nói ngay cả chỗ ngồi trên xe cũng được làm bằng da rất hiếm thấy và quý báu, nhà tư bản quả nhiên là nhà tư bản. Nếu Lê Thiên Qua còn ở xã hội xũ, nhất định là đối tượng bị phê phán.Gáy chợt cảm thấy lành lạnh, Hướng Vãn sợ hết hồn, với vừa rồi cô đang tưởng tượng ra cảnh Lê Thiên Qua ở xã hội cũ, nên không hề phát giác ra hành động của Lê Thiên Qua.
“Đừng cử động.” Lê Thiên Qua có chút không vui, giữ chặt bả vai Hướng Vãn, tiếp tục đeo dây chuyền cho cô. Kim cương sáng chói, trên sợi dây chuyền được khảm rất nhiều viên kim cương nhỏ vây xung quanh viên ngọc màu lam giống như sao vây quanh mặt trăng, thiết kế đơn giản, lại không mất đi sự lộng lẫy. Cổ của Hướng Vãn mảnh khảnh nhưng lại trống không, lúc này phối hợp với sợi dây chuyền này, bất luận là màu da của cô, hay bộ đồ dạ hội, thì cũng cực kỳ hài hòa. Lê Thiên Qua nhìn chằm chằm một lát, sau đó nhàn nhã, thậm chí có chút lười biếng dựa vào ghế xe: “Đây là thù lao tối nay của cô. Hôm nay là ngày mười lăm rồi.”
Hướng Vãn hiểu được, thì ra cô không phải kỹ nữ, nhưngphải cùng anh lên giường, cô giống như đồ chơi của nhiều đàn ông khác, hoàn toàn trở thành đồ chơi của anh. Thật ra thì không phảicôvẫnluôn là đồ chơi của anh sao, anh vui mừng thì cô cũng tốt được một chút, nếu không vui, thì chà đạp cô, hành hạ cô, đó là điều hết sức bình thường. Hướng Vãn không từ chối, cười nhạt: “Cám ơn.”
Tiệc rượu được tổ chức tại khách sạn sang trọng và rực rỡ nhất thành phố, bất luận là sự phô trương hay là khách mời, đều có thể nhìn ra, chủ nhân của tiệc rượu này nhất định là một nhân vật có thân phận. Hướng Vãn khoáclêncánh tay của Lê Thiên Qua, tiếng giày cao gót gõ trên nền đá cẩm thạch rất có tiết tấu.
“Lê tổng, chào mừng, trong lúc bận rộn như thế còn có thể tới tham gia, thật sự làm cho chúng tôi cảm thấy rất vinh hạnh.” Nhân viên tiếp đãi ở cửa khách khí nói. Lê Thiên Qua mỉm cười nói: “Nghị viên thật vất vả mới trở về nước, dù thế nào tôi cũng phải tới gặp một chút mới phải.”
“Lê tiên sinh đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa.” Áo đuôi tôm màu đen, chiếc nơ tinh sảo, sợi tóc bay bay, nhìn thế nào cũng không xốc xếch, trên môi anh ta mỉm cười như có như không, giày da cao cấp, từng tiếng một gõ vang trên mặt đất, chậm rãi đi tới. Hướng Vãn không khỏi sửng sốt, người này cô nhận ra, đó là Tô Tín. Lê Thiên Qua cũng cười với anh ta, hai người bắt tay, Lê Thiên Qua nói: “Chắc đây là nghị viện rồi.” 
Tô Tín gật đầu mỉm cười: “Tôi tên là Tô Tín, danh tiếng của Lê tiên sinh, tôi ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay mới được gặp. Mời vào bên trong.”
Lê Thiên Qua gật đầu mỉm cười, hai người ở ngoài mặt thì khách khí, nhưng trên thực tếrốt cuộc như thế nào,tâm tư của những người này rất sâu kín, ai có thể đoán được đây. Tô Tínmở trừng hai mắt nhìn về phía Hướng Vãn, sau đó xoay người tránh đi. Hướng Vãn mơ hồ cảm thấy, hôm nay rất không bình thường, trong lòng lo sợ bất an. Loại tiệc rượu tương tự thế này, Hướng Vãn đã từng tham ra, ngày trước cha cô cũng mang cô tham gia qua một ít hoạt động, khi đó là buổi chiếu tối, cha mang cô tham gia tiệc rượu với mục đích quá rõ ràng, trên thực tế loại tiệc này của giới thượng lưu chỉ có hai mục đích, đầu tiên là lui tới làm ăn, thứ hai chính là xem mắt. Lê Thiên Qua đưa cô đến chỗ các vị khách mới đến, nói chuyện với nhau mấy câu, mời rượu là việckhó tránh khỏi. Cô chỉ cầnduy trì mỉm cười, thực chất cũng không phải làm cái gì.
“Còn đứng đó làm gì?” Bỗng nhiên lỗ tai bị Lê Thiên Qua cắn, tiếp xúc ở khoảng cách gần, trên người anh có mùi hương chanh thơm nhàn nhạt bay đến. Hướng Vãn sững sờ, chợt lắc đầu nói: “Không có gì.”
Giờ phút này vẻ mặt của Lê Thiên Qua rất nham hiểm: “Hướng Vãn, có phải trong lòng cô đang tính toán, tối hôm nay lại quyến rũ ai đó hay không? Tô Tín cũng không tệ,không phải cô và anh ta cũng có một chút quan hệ, hôm nay cô nắm chặt hoàn cảnh này, nắm anh ta trong tay.”
Hướng Vãn nở một nụ cười xinh đẹp với anh: “Cảm ơn ý tốt của anh.”
Lê Thiên Qua nhìn chằm chằm cô, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Cô thật sự coi mình như là đồ vật sao? Hướng Vãn, làm sao cô có thể thấp hèn như vậy?”
Hướng Vãn còn mỉm cười thản nhiên, túm sợi tóc: “Đây chẳng phải là hy vọng của anh hay sao?”
Ánh mắt của Lê Thiên Qua xoay một vòng rồi hạ xuống, chợt nhếch môi cười. Hướng Vãn còn đang kinh ngạc nhìn Lê Thiên Qua có phải anh ở nơi nào học lật lọng rồi hay không, đột nhiên cô cảm thấy trên eo của mình bị nắm chặt, rồi bị Lê Thiên Qua gắt gao ôm vào trong ngực, sau đó hơi thở xen lẫn mùi thuốc lá cùng với hương chanh thơm mát phả vào mặt, môi bị anh hung hăng hôn lấy. Nụ hôn dịu dàng lại xen lẫn vào một chút bá đạo, từ trước tới nay nụ hôn của Lê Thiên Qua là một loại phát tiết, hôm nay nụ hôn này lại có quá nhiều điểm khác biệt, anh thế nhưng cũng có một chútdịu dàng, tinh tế sâu sắc, gắn bó như răng với môi, lửa nóng trên môi của anh ở trên môi của cô trằn trọc, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng cắn xé, thỉnh thoảng dầu lưỡi **. Hai bàn tay to lớn ở trên người cô di chuyển, hận không thểnhét cô vàotrong ngực. Lúc đầu Hướng Vãn còn giãy dụa, nơi này dù sao cũng là nơi công cộng, mặc dù vị trí của bọn họ tương đối vắng vẻ, nhưng dù sao lúc này cũng có ánh đèn, bị người khác phát hiện cũng không tốt. Cô càng giãy dụa, Lê Thiên Qua lạiôm càng chặt, về sau Hướng Vãn cũng dứt khoát không động đậy, mặc anh hôn, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, coi như là bị chó cắn đi. 
Vậy mà trong nháy mắt, toàn bộ hình ảnh này lại đập vào mắt của một người, anh 
ta nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc kia, anh ta mê luyến tấm lưng đó, cô gái ấy là người anh ta thật lòng muốn cùng trải qua hạnh phúc. Anh ta cười trào phúng, không phải đã sớm biết cô là người như thế sao, cũng chưa từng hứa hẹn điều gì, thì cần gì phải để ý. Hướng Vãn, thì ra đây chính là lý do trước đây cô từ chối tôi. 
“Ninh tổng, thật là trùng hợp, ở chỗ này lại gặp được.”
Ninh Tri Nhiên cười chào hỏi với người mới tới, xoay người vừa đi vừa nói chuyện cùng người này. Bữa tiệc linh đình, trình diễn tráng lệ, người ở nơi này có tốt như vẻ bề ngoài của họ hay không? Hướng Vãn lại mất hồn, Lê Thiên Qua lạnh lùng đẩy cô ra, cô lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống. Vẻ mặt dửng dưng của cô, càng khiến Lê Thiên Qua chán ghét đến cực điểm.
“Tôi đi toilet một chút.”
Lê Thiên Qua không nói, chỉ liếc cô một cái.
Hướng Vãn coi như anh đáp ứng, cách xác định phương hướng của cô không tốt, nên cô phảihỏi mấy nhân viên tạp vụ mới biết được vị trí chính xác của phòng rửa tay. Vừa muốn đẩy cửa đi vào, đột nhiên có người kéo tay của cô, ngay sau đó che miệng, và kéo cô vào một gian phòng khác.
“Umh umh umh???????”
Cô kêu lên, người che miệng cô lại cúi đầu nở nụ cười lên tiếng: “Nhớ tôikhông?” Anh ta ôm  sau lưng cô, rồi đặt cằm ở trên vai cô, vẻ mặt lười biếng, đè tất cả sức nặng của chính mình lên người của cô, hơi thở ấm áp thổi ở trên cổ của cô.
“Tô Tín anh lại giở trò quỷ gì?!” Anh ta vừa buông tay ra, Hướng Vãn liền chất vấn, mặc dù bị anh ta ôm không thấy được mặt, nhưng chỉ bằng âm thanh cùng giọng nói, Hướng Vãn cũng biết người này là Tô Tín.
Tô Tín không trả lời cô..., mà cúi đầu hôn vào cổ cô, hôn tới hôn lui, cắn xé vành tai của cô.
Hướng Vãn ở trong lòng anh ta lo lắng giùng giằng, muốn thoát khỏi hoàn cảnh này.
Tô Tín thở dài nói: “Hướng Vãn, tôi không phải đã dặn cô, ở trong lòng tôi không nên tùy tiện lộn xộn sao? Cô như vậy, tôi sẽ không kiềm chế được.”
“Vậy anh hãy mau buông tôi ra.” Hướng Vãn có phần tức giận, tuy cô đã không còn sạch sẽ, thế nhưng cũng không thích cảm giác bị người khác tùy ý đùa bỡn, cô vẫn có một ít tự trọng.
Những lời này quả nhiên có hiệu quả hơn một ít, Tô Tín dần buông tay, nhưng vẫn chưa buông ra hết, như vậy còn chưa đủ để Hướng Vãn thoát khỏi anh ta, Tô Tín lập tức giữ chặt thân thể cô, xoay cô lại rồi ôm vào trong ngực, ngay sau đó đôi môi liền hôn lên môi cô.
Sức lực của anh ta cực lớn, Hướng Vãn cảm giác hô hấp hơi khó khăn, đôi  tay chống đỡ ở trước ngực của Tô Tín, cố gắng kéo dài khoảng cách của hai người, nhưng Tô Tín ôm cô rất chặt, nếu không phải người cô mềm dẻo, đoán chừng lúc này eo của cô cũng đã gãy.
Tô Tín dở trò, tính ăn cô sạch sành sanh, một cái tay đã linh hoạt chui vào quần áo của cô để thăm dò, ngón tay ở trên lưng cô vuốt nhẹ, nhẹ nhàng vuốt một cái dọc theo áo lót, miếng kim loại xinh xắn tinh tế bị ánh đèn chiếu vào càng trở nên rực rỡ.
Trên môi Tô Tín dâng lên một ý cười, dần dần buông cô ra, cười nói: “Hướng Vãn cô luôn khiến tôi phải làm ra những việc mà chính mình cũng cảm thấy khó tin, cô thật là có ma lực.”
Hướng Vãn nhìn chằm chằm anh ta, Tô Tín lại bật cười nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, coi chừng lần này tôi ăn cô thật đấy.”
Hướng Vãn cười lạnh nói: “Anh là nhân vật chính của ngày hôm nay, sao không ở đấy chào hỏi khách, lại ra đây làm cái gì?”
“Đương nhiên là chờ cô rồi, muốn gặp cô một lần, cô xem tôi nghĩ về cô rất nhiều.”
“Anh giữ lại lời của mình đi gạt quỷ, hoặc là đi lừa gạt mấy cô gái không hiểu sự đời đi, còn đối với tôi thì không dùng được đâu.”
Tô Tín nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã đến lúc rồi, vì vậy nói: “Cô cần phải trở về đi, nếu không Lê Thiên Qua sẽ nổi giận, tôi thật sự nhìn không ra, Lê Thiên Qua vẫn thật để ý đến cô.”
Để ý, là nghĩ phương pháp để nhục nhã hành hạ cô mà thôi.
Hướng Vãn lạnh lùng nói: “Tạm biệt.”
Tô Tín đưa mắt nhìn cô rời đi, nhét một ống nghe tinh xảo vào trong lỗ tai. Hơi điều chỉnh lại âm thanh, liền nghe được chửi bới bên trong một hồi: “Tô Tín, về sau anh không nên xuất hiện trước mặt của tôi, đi tìm chết, tất cả đều đi tìm chết đi!”
Tô Tín lắc đầu cười, xem ra Hướng Vãn càng ngày càng không muốn gặp mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.