Ông Hứa ngồi trên ghế, bên cạnh là thuộc hạ đang đưa điện thoại lên tai ông để ông nghe máy. Nói chuyện một hồi đầu dây bên kia tắt máy, thuộc hạ ở bên cạnh nhìn gương mặt bình tĩnh nhắm mắt lại của ông thì lập tức run sợ.
"Gọi Hứa Quý Hy lại đây." Ông Hứa vẫn nhắm mắt bình tĩnh ra lệnh.
Một lát sau Hứa Quý Hy từ bên ngoài đi vào, thuộc hạ liền hiểu ý rời đi. Hứa Quý Hy nhìn cha anh đang bình tĩnh ngồi trên ghế vẻ mặt của anh cũng lạnh tanh không biểu tình.
"Phương Lâm đâu?" Giọng nói của ông lạnh lẽo vô cùng đáng sợ.
Hứa Quý Hy nhếch môi cười, anh đoán chắc là cha anh đã biết rõ mọi chuyện rồi.
"Con để cậu ta lại nghĩa trang, chắc bây giờ đang nằm trong cốp xe của tên sát nhân đó r..." Hứa Quý Hy chưa nói xong chiếc gạt tàn thuốc trên bàn bay thẳng về phía anh.
"Mày điên sao?" Ông Hứa rống lên.
Gương mặt ông Hứa giờ đây vô cùng đáng sợ tựa như ông đang muốn bóp chết đứa con trai của mình.
Hứa Quý Hy né chiếc gạt tàn, ánh mắt anh hiện lên chua xót cùng trào phúng.
"Năm đó ông không phải cũng làm như vậy với mẹ sao?"
"Ông cho một tên biến thái cưỡng hiếp mẹ tôi hết lần này đến lần khác. Sao bây giờ ông lại tức giận với tôi."
Ông Hứa đứng dậy tiến lại gần Hứa Quý Hy thẳng tay nện vào mặt anh một quyền mạnh đến nỗi khóe môi anh chảy máu.
"Mày biết thằng bé là ai không? Mày biết mẹ thằng bé yêu thương nó đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-la-em-trai-toi/231151/chuong-13.html