Cứ đến cuối tuần tất cả học sinh Vương Khai được phép về nhà một ngày, xe bus của trường sẽ đưa học sinh về đến nhà cẩn thận. Phương Lâm vì chuyện hôm qua với Hứa Quý Hy nên cậu lên nhầm xe bus lúc nào không hay. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà chuyến xe này chỉ có hai người lên, là cậu và...
"Yo trùng hợp quá nhỉ bạn học Phương."
Nolan!
Nolan mặc áo phông quần jean nhìn có vẻ đơn giản nhưng Phương Lâm biết giá trị của nó đắt như thế nào, chân mang đôi sneaker đang thịnh hành, ngồi vắt chân kiêu ngạo trên ghế, bộ dạng bình thường đã phóng túng hôm nay lại càng phóng túng hơn. Mái tóc vàng bình thường để dài được hắn cột gọn thành một chỏm phía sau trông vô cùng "bụi bặm" đã bị cậu cắt ngắn đi, dù có là tóc ngắn thì trông hắn vẫn vô cùng đáng ghét.
Phương Lâm biết hắn vẫn còn căm phẫn mình vì chuyện lần trước nên cậu cũng không gây sự, cậu báo lại lộ trình của mình cho tài xế rồi chọn ghế cách xa hắn nhất có thể, đang an ổn đeo tai nghe nghe nhạc thì một lúc sau có ai đó tháo ra.
"Nolan, anh thôi đi!"
Nolan từ lúc nào đã ngồi ở bên cạnh cậu.
"Tôi nghe nói là cậu bị bệnh? Do tôi sao?" Hắn hỏi.
Phương Lâm tức giận, không phải do hắn thì là do ai?
"Tôi cũng nghe nói cậu không phải thủ phạm ăn cắp đề kiểm tra, là ai thế?" Nolan tỏ vẻ thân thiết.
Phương Lâm giật lại tai nghe của mình cậu không trả lời hắn.
"Không nói sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-la-em-trai-toi/231149/chuong-11.html