"Hứa Quý Hy nói chuyện với em một chút đi." Phương Lâm vừa chạy theo Hứa Quý Hy vừa nói.
Hứa Quý Hy đi đằng trước cậu cũng nhận ra cậu đang ở phía sau gọi mình, nhưng anh giả bộ như không nghe thấy bước chân ngày càng nhanh. Phương Lâm vừa chạy theo sau vừa ấm ức nguyền rủa đôi chân dài của anh.
"Có chuyện gì?" Hứa Quý Hy cuối cùng cũng dừng lại dùng đôi mắt thờ ơ nhìn cậu.
"Rốt cuộc... Rốt cuộc anh muốn gì? Tại sao anh lại... Phân em vào khu F..." Phương Lâm vừa nói vừa gấp gáp hít thở.
Mấy ngày qua cậu ở trong căn phòng chật chội đó với ba tên nhà giàu ngu ngốc khác đã muốn phát điên lên rồi. Cái gì mà Vương Khai đề cao tinh thần tự lập, tự giác gì đó. Từ dọn dẹp mọi ngóc ngách trong trường, cho đến chăm sóc từng cành cây ngọn cỏ đều là học sinh của phân khu F làm. Trong phòng của cậu còn không có máy giặt, đồ dơ của cậu đã chất đống rồi thêm nữa là mấy tên cùng phòng vừa ồn ào vừa ở dơ, cả cái phòng chỉ có mấy ngày đã ngập tràn trong rác.
"Thế nào? Chịu không nổi?"
"Đương nhiên là không... Anh muốn sử dụng quyền hành để trả thù em..."
"Tôi dùng quyền hành?"
"Em...em còn chưa làm bài kiểm tra đầu vào... Em..."
"Bạn học Phương chắc rằng với năng lực đó nếu làm bài kiểm tra đầu vào thì em sẽ không phải ở khu F?"
"Em..."
"Bài kiểm tra của Vương Khai em đã từng nghe qua chưa? E rằng nếu cho em làm thì cái duy nhất em ghi đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-la-em-trai-toi/231143/chuong-5.html