Bánh kem Vương Minh làm có thể hơi xấu nhưng mùi vị lại rất ngon. Không quá ngọt, nhân bánh vừa mềm vừa xốp còn thơm nức mùi đào. Vương Minh không thích đồ ngọt lắm, hơn phân nửa cái bánh đều bị Phương Lâm giải quyết, nếu không phải vì Vương Minh thấy ăn đêm không tốt đem cất cái bánh đi chắc cậu sẽ huỷ diệt sạch sẽ nó trong vòng một nốt nhạc.
Đợi đến khi Phương Lâm nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ cũng đã hơn 1 giờ đêm, Vương Minh kèo chăn lên, cẩn thận đắp cho câu. Hôn lên trán cậu một cái.
"Em ngủ trước đi, tôi đi tắm đã."
Phương Lâm ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng đợi Vương Minh đi rồi cậu liền lôi điện thoại ra chơi. Vừa mở điện thoại lên cậu liền nhìn thấy thông báo cuộc gọi nhỡ tràn đầy màn hình. Hứa Quý Hy đã gọi cậu hơn 17 lần!
Chắc là lúc di chuyển tới đây điện thoại Phương Lâm vô tình bị cấn vào đâu đó, tự chuyển sang chế độ im lặng nên Phương Lâm không nghe thấy chuông báo. Cuộc gọi cuối cùng Hứa Quý Hy gọi cậu chỉ mới cách đây 15 phút trước. Phương Lâm suy nghĩ gì đó rồi chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào ấn gọi lại cho Hứa Quý Hy.
"Đệt! Đệt! Đệt! Mình không muốn!!!" Phương Lâm luống cuống muốn tắt nhưng nhạc chờ vừa vang lên thì đầu bên kia đã lập tức bắt máy.
Giọng nói khàn khàn pha chút men rượu truyền đến bên tai cậu: "Alo?"
"..."
"Phương Lâm?" Hứa Quý Hy gọi tên cậu, âm thanh đè rất thấp như tiếng gió lạnh đêm khuya vừa cô độc vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-la-em-trai-toi/1021901/chuong-34.html