Sát Nặc đi theo sau Ngự Thượng Tuyền, nhìn y giống như tiểu hài tử lần đầu tiên được xuất môn, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, nhưng không có ý định mua, mà chỉ hỏi cái này một chút cái kia một chút, hỏi đến khi chủ quán không còn kiên nhẫn, mới lộ ra nụ cười thật tươi, còn đặc biệt dùng ngữ khí giật mình nói: “A, nguyên lai là như vậy!”
Sau đó chủ quán sẽ không tiếp tục không kiên nhẫn nữa.
Nơi Ngự Thượng Tuyền đến xem, đều là quán ven đường, không có vào các cửa hàng.
Cứ như vậy nhìn y nơi nơi xem vật phẩm, Sát Nặc tự nhiên cảm thấy, nếu có thể tiếp tục như thế này, cũng không tệ.
Đột nhiên, Ngự Thượng Tuyền không biết nhớ tới cái gì, nện bước chân chạy trở về, thở phì phò hỏi: “Sát Nặc, chúng ta còn chưa bán mấy khối ma hạch!”
Sát Nặc sửng sốt, lúc này hắn mới nhớ tới, lúc trước Ngự Thượng Tuyền có một túi ma hạch to.
Sờ sờ cái mũi, nếu định giá chính xác, phỏng chừng có thể mua cả một tòa thành nhỏ.
Từ trong hành lý lấy ra một chiếc túi nhỏ tinh xảo đưa cho Ngự Thượng Tuyền, hỏi: “Ngươi cần bao nhiêu tiền?”
Ngự Thượng Tuyền nhìn cảnh tượng người đến người đi tấp nập, đột nhiên có một loại cảm giác xa lạ, thật giống như…… Lại được nhìn thấy ánh mặt trời……
Cũng khó trách, từ trước đến nay y đều ở trong phòng, hiếm khi được ra ngoài, mà sau này lại ngây người trong rừng rậm lâu như vậy, có suy nghĩ như thế, cũng không có gì kỳ quái.
Nghe được vấn đề Sát Nặc hỏi, Ngự Thượng Tuyền ngẩn người, y còn chưa có nghĩ tới vấn đề.
Lắc đầu, đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-ky-si-ba-dao/1317494/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.