Cứ như vậy, lão hổ để cho Ngự Thượng Tuyền ôm tiểu hổ ngồi trên lưng mình, bắt đầu chạy, nhưng không phải chạy ở trên mặt đất, ngược lại chạy được một đoạn, phía trên bụng lão hổ vùng xương sống mọc ra một đôi cánh, mang theo một người một hổ cùng nhau bay lên.
Ngự Thượng Tuyền ngơ ngác 〣( ºΔº)〣.…… Lão hổ còn có cánh, thế giới này thật sự là quá điên cuồng……
Có lão hổ dẫn đường, Ngự Thượng Tuyền nhìn mặt cỏ phía dưới không ngừng lướt qua, không khỏi cảm thán tốc độ lão hổ thật nhanh, lộ trình xa như thế, nếu là y tự đi, không biết là đến khi nào thì mới có thể ra được bên ngoài…… Đó là chưa tính đến tình huống lạc đường……
Thời điểm y chưa thể ra khỏi khu rừng có khi nào đã chết vì đói và khát hay không?
Trong rừng rậm, hoa quả tuy rằng thật nhiều, nhưng không biết cái nào có độc, cái nào có thể ăn, hơn nữa y cũng không biết làm thế nào để tìm được nguồn nước, nói không chừng thật sự bởi vì vậy mà y phải tạm biệt thế giới này……
Nhăn nhăn cái mũi, y thả lỏng khuôn mặt, rồi híp mắt lại, ôm cổ lão hổ nói: “Lão hổ, cám ơn ngươi nha”.
Thật phi thường cảm ơn nó, cảm ơn nó làm cho y có thể vui vẻ cùng hạnh phúc như vậy từ khi trọng sinh tới đây.
Lão hổ như là hưởng ứng lời nói của y, phát ra một tiếng gầm, thanh âm vang khắp khu rừng, làm cho chim bay tán loạn, tiểu hổ cũng làm dáng dậm dậm bốn cái chân nhỏ…… Phát ra tiếng kêu non nớt ngao ngao, làm cho Ngự Thượng Tuyền cười càng thêm thoải mái, tiểu hổ như ngượng ngùng chui vào khuỷu tay Ngự Thượng Tuyền không chịu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-ky-si-ba-dao/1317482/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.