Âm thanh kinh khủng vang lên, khói bốc nghi ngút khắp nhà. Theo mỗi tiếng vang mà Di Ái né người sang một bên, nếu cô không biết chuyện gì đang xảy ra, có khi cô còn tưởng đây là chiến tranh thế giới đó.
"Vợ, anh làm xong món ăn cho em rồi"
Cố Ngạo Thiên từ trong bếp bước ra, trên tay cầm cái tô đá to lớn.
Hắn đặt xuống trước mặt Di Ái, đưa bàn tay đầy vết dao cắt vuốt mấy giọt mồ hôi trên trán rồi nở nụ cười tự hào.
8 tiếng ở trong bếp của hắn không uổng phí cuối cùng cũng có thành tựu rồi.
Di Ái nhìn tô canh rồi lại nhìn hắn cô thật không biết nên khóc hay nên cười đây.
Từ ngày cô mang thai, ăn uống 10 phần thì nuốt không đến 1 phần, ngửi thấy đồ không hợp liền nôn thốc nôn tháo.
Mùi của cơm chính thôi cũng đủ làm cô nôn nữa ngày, thật sự rất mệt mỏi.
Ông chồng này của cô liền kết tội cho món ăn không tốt, thế là tự mình nấu nướng, kết quả mới có một màng kinh khủng vừa rồi.
"Em ăn đi"
Hắn nhìn cô trầm tư lâu như vậy liền lên tiếng thúc giục, đôi mắt nhìn cô chớp chớp cực kỳ mong chờ.
Hắn nghĩ khả năng cũng sẽ không tệ đi, mồ hồi nước mắt của hắn đều trong đấy đấy.
Di Ái dè chừng nhìn "công sức" của hắn, có độc không đây?
Nhưng cái ánh thâm tình của hắn cô lại không từ chối được. Cũng mong là cái này cô nuốt trôi đi.
Miễn cưỡng cho vào miệng một ít, cả người cô liền căng thẳng.
Hắn nhìn cô cười đắc ý, hehe, xem ra ngon đến không nói thành lời.
Chẳng qua hành động tiếp theo của cô như vã chạt vào mặt hắn.
"Hưm..."
Bịch lấy miệng Di Ái nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.
Hắn cũng chạy theo, lấy giấy lấy nước cho cô, đứng phía sau cô, hắn không ngừng vuốt lưng.
Cô có phải là bệnh rồi không? Đến đồ hắn làm mà cô còn nôn như thế, chắc chắn là không bình thường rồi.
Nghĩ đến đây hắn gấp như muốn khóc.
"Gọi bác sĩ, anh phải gọi bác sĩ"
Di Ái nghe đến liền xua tay với hắn.
"Không cần, em không sao...đây là bình thường...ọe"
"Không được đâu, đồ anh làm ngon như vậy em còn không ăn được chắc chắn là không ổn rồi?"
Di Ái nhìn hắn nở nụ cười yếu ớt, ngon sao?
Ở một góc nào đó, đồ ăn ngon của Cố tổng chúng ta được người hầu đổ đi cho chó ăn, mà con chó chỉ mới ngửi ngửi vài cái đã sợ hãi đến bỏ chạy.
...
Đỗ Cảnh Ân bất lực nhìn Cố Ngạo Thiên rồi lại ngại ngùng nhìn qua Phương Di Ái.
Một tháng 30 ngày thì hắn bị gọi đến đây 31 ngày rồi, hơn nữa còn vì những cái lý do rất cạn lời.
Hắn là bác sĩ nổi tiếng thế giới đó, từ bao giờ lại đi làm bảo mẫu rồi?
"Này, cậu nói xem có phải cô ấy bị cái gì rồi không? Sao cứ nôn mãi thế"
Cố Ngạo Thiên khẩn trưởng hỏi, hắn hỏi câu này lần thứ 3 rồi mà tên trước mắt vẫn không thèm trả lời.
Đỗ Cảnh Ân giật giật khóe môi mấy lần cuối cùng thở dài, giải bày với hắn.
"Thưa Cố đại thiếu gia, bà xã của anh rất khỏe mạnh, không có bệnh"
Hắn không tin lời Đỗ Cảnh Ân nói liền đen mặt hỏi.
"Vậy sao cô ấy cứ nôn hoài thế?"
"Anh hai à, bà bầu nào lại không nôn?"
Bác sĩ Đỗ nhà ta thật sự rất mệt mỏi cái tên anh họ này nha, chị dâu không thấy ''bà dì" cũng gọi, bụng chị dâu to ra cũng gọi, bây giờ đến nôn cũng gọi.
"Thật không?"
Hắn còn chưa tin hỏi lại lần nữa, trong mắt còn rất nhiều hoài nghi.
"Vâng ạ! Em kê cho chị ấy mấy đơn thuốc bổ giảm nghén là được thôi"
"Phải hết nôn"
"Vầng"
Đợi Đỗ Cảnh Ân kê xong đơn thuốc, Cố Ngạo Thiên mới để hắn rời đi.
Mà trước lúc hắn bước ra khỏi của còn không quên chạy theo hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]