Nghĩ kỹ lại, cậu với Dương Chí đã ở chung được nửa năm. Lý Phục đã quen với việc làm bạn với hắn, sau giờ làm sẽ dính nhau xem phim, tối thì ôm nhau ngủ. Chờ mãi cũng đến ngày sinh nhật của Dương Chí, Lý Phục nảy ra một ý tưởng điên rồ, một quyết định không cân nhắc tới hậu quả.
Vì chuẩn bị cho điều bất ngờ này, cậu đã cố tình xin nghỉ vài ngày để lo liệu.
Hai người nắm tay nhau đi dạo, mệt thì ngồi xuống ghế đá công viên. Trong công viên có rất nhiều trẻ con đang chơi đùa, Lý Phục thấy Dương Chí muốn xông vào đám trẻ: “Bé cưng, có phải anh rất thích trẻ con không?”
“Thích nhưng người như anh sẽ không có cơ hội.” Dương Chí thở dài, nhìn đám trẻ nô đùa cũng đủ làm anh vui vẻ, không cần nghĩ đến những phiền phức khác.
Nghe xong câu trả lời của hắn, suy nghĩ của Lý Phục càng kiên định hơn. Hắn đã ở bên cạnh cậu một khoảng thời gian rồi, nếu cậu cùng hắn điên cuồng thêm một lần thì có sao đâu?
Vào ngày sinh nhật, họ cùng ăn bánh và trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào. Tình thâm nghĩa nặng, nhiệt độ cơ thể tăng cao. Chờ hôn đến mức không thở nổi mới tách ra, Lý Phục lột miếng dán tuyến thể, cầm tay Dương Chí, để hắn cẩn thận cảm nhận từ tóc đến tuyến thể của cậu: “Lần trước anh đã nói cho em một bí mật, hôm nay tới lượt em.” Tay lướt xuống một chút là vết sẹo, vết sẹo kia dài hơn bàn tay, “Em đã từng phẫu thuật xóa dấu hiệu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-khong-hoan-my/276419/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.