Sau khi vội vã về nhà, Lý Phục mới hiểu chuyện gì xảy ra. Mùi bơ ngọt ngào xộc vào mũi, kỳ phát tình của Dương Chí đã tới.
Cậu không dám mở cửa phòng Dương Chí cho đến khi tìm ra thuốc ức chế.
Dương Chí trần truồng, quần áo vứt khắp nơi, dương v** dựng đứng, ga giường trước mặt cong lên. Hắn ma sát ga giường liên tục, phát hiện có động tĩnh mới ngẩng đầu: “Hôm nay em về muộn thế… ” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, sắp khóc vì ấm ức.
“Có việc, anh muốn tiêm thuốc ức chế trước không?” Lý Phục ngồi xuống bên giường, Dương Chí nhanh chóng lết tới làm nũng. wattleonidasmini
“Không muốn, tiêm đau lắm, em giúp tôi chút đi ~ Lần trước tôi cũng giúp em mà!” Vừa nói vừa cởi quần áo của Lý Phục, cuối cùng để lại một vết cắn rõ ràng trên cổ xem như trừng phạt. Ác ma lừa gạt Lý Phục cùng hắn xuống vực sâu.
Hắn kéo tay Lý Phục xuống thân dưới: “Ngài Lý là tổng giám đốc, hẳn là học giỏi lắm. Em học xong những gì tôi đã dạy lần trước rồi nhỉ? Đến sờ tôi đi.” Hắn ngậm ngón trỏ của Lý Phục làm nó dính đầy nước bọt, sau đó kéo ngón tay cậu xuống hậu huyệt.
Từ khi được Lý Phục bao nuôi, đã lâu hắn chưa sử dụng nơi này: “Nóng quá.” Lý Phục cảm thán, đây là lần đầu tiên cậu nhét vào hậu huyệt, lỗ nhỏ chặt chẽ quấn chặt ngón tay, “Ngài Lý có biết làm cách nào để omega thoải mái hơn không?”
Nhìn chằm chặp Lý Phục, rõ ràng là một câu hỏi nhưng hắn lại giao toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-khong-hoan-my/276417/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.