🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mạnh Hủ Nhiên nói qua trước đây đã từng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, mà lúc đó cũng chỉ hơn phân nửa đã ngừng. Bạc Minh Yên cũng không muốn làm chuyện tốt đẹp như vậy trong tình huống Mạnh Hủ Nhiên cho rằng cô say rượu.

Cho nên cô suy nghĩ năm phút, càng nghĩ càng tò mò. Mạnh Hủ Nhiên rốt cuộc có thể cẩu đến cái dạng gì? Thật không nghĩ ra được, nên nhịn không được mà hỏi như vậy.

Vừa dứt lời Mạnh Hủ Nhiên liền quay người vùi vào trong lòng ngực cô, gãi loạn cào cào: "A a a a a!"

Thật sự là dạng cẩu như thế này sao? Bạc Minh Yên sững sờ trong giây lát, bị cào đến không chịu nổi nên quyết định một bên trốn một bên đẩy Mạnh Hủ Nhiên ra. Mạnh Hủ Nhiên bị đẩy ra liền không vui, lại gặm loạn một hồi.

Bạc Minh Yên cười lớn: "Còn rất hung."

"Hừ." Mạnh Hủ Nhiên buông cô ra, lùi lại một chút, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nếu không muốn ngủ, cứ một lát tôi lại nháo chị như vậy một lần, cứ chốc lát lại nháo chị như vậy, đến lúc đó chị muốn ngủ tôi cũng không cho."

"..." Bạc Minh Yên hắng giọng, "Em đúng thật là cẩu."

Lời nói phát ra từ miệng Bạc Minh Yên tràn ngập giọng điệu cưng chiều, Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên không cảm thấy mấy lời này là lời chửi bới mắng người, còn rất kiêu ngạo: "Ừm hừ."

Bạc Minh Yên từ trong cổ họng phát ra một chuỗi tiếng cười khẽ.

"Cười em gái chị." Mạnh Hủ Nhiên thấy cô cười chính mình thì liền lo lắng.

Bạc Minh Yên nằm thẳng lại, điều chỉnh hơi thở: "Tôi không quen biết nhiều người lắm."

Mạnh Hủ Nhiên không biết tại sao nói vậy, lại cho là cô muốn bắt đầu chủ đề mới, theo đà mà hỏi: "Rồi sao nữa?"

"Thì," Bạc Minh Yên cười nói, "Người có thể xem là em gái, cũng chỉ có mình em."

Vì vậy, là đang cười cô ấy, không sai chút nào.

Mạnh Hủ Nhiên lớn tiếng nói: "Tôi không phải em gái chị."

Bạc Minh Yên phản bác: "Cũng đã gọi tôi là chị gái rồi mà."

"Sau đó cũng đâu kêu nữa." Mạnh Hủ Nhiên nói dối, "Không kêu nữa thì không tính."

Bạc Minh Yên nhìn chằm chằm trần nhà, im lặng hai giây, hỏi: "Về sau sao lại không gọi nữa?"

Mạnh Hủ Nhiên mím môi trong giây lát, suy nghĩ của lại kéo về thời điểm lần đầu tiên mà bản thân thổ lộ đó.

Sau khi biết Bạc Minh Yên cũng chơi game kia, Mạnh Hủ Nhiên đã suốt đêm đăng ký tài khoản. Sau khi biết Bạc Minh Yên là chơi đao sĩ, Mạnh Hủ Nhiên bắt đầu tìm kiếm đao phổ bản đồ mà thu thập. Từ một tay mơ không biết gì, đã bắt đầu trở thành bậc thầy rèn đao cực mạnh trong trò chơi, mà cũng thông qua việc này làm quen với Bạc Minh Yên, bản thân thận trọng từng bước, có ý định tiếp cận, khi nghĩ rằng cơ hội đã đến, thấp thỏm bất an hỏi Bạc Minh Yên liệu cô có muốn thử với cô ấy hay không.

Chờ đợi cả đêm, Mạnh Hủ Nhiên cuối cùng cũng đợi được tin nhắn mới nhất xuất hiện trong hộp thoại——

Ngày trong mây mù mỏng: Xin lỗi, tôi không có hứng thú với việc hẹn hò online và tôi chỉ coi cô như em gái mà thôi.

Bản thân vẫn luôn không muốn gọi Bạc Minh Yên là chị gái.

Cho dù biết từ "chị gái" cũng chỉ là một danh xưng đùa cợt trong game, nhiều nhất cũng chỉ có thể tùy ý dừng lại.

"Dễ chọc Phó Quân Tuyết, khó xử." Mạnh Hủ Nhiên ngẫu nhiên đưa ra một lý do, cũng chợt nhớ tới giọng điệu tra hỏi của Bạc Minh Yên nghe có vẻ có chút tiếc nuối, lập tức hỏi: "Chị thích tôi kêu chị, chị gái?"

Âm thanh trong trẻo du dương vào tai, nốt đuôi tinh tế uốn lượn chảy lọt vào trong tai, khiến tai người ta ngứa ngáy.

"Thích." Bạc Minh Yên xoa xoa vành tai.

Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên bừng tỉnh: "Khó trách lần

"Kỳ thực tôi vốn muốn đánh cược không phải em gọi tôi là chị gái." Bạc Minh Yên nghiêng đầu nói, mơ hồ nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Mạnh Hủ Nhiên: "Tôi càng thích em gọi tôi..."

Lời nói dừng lại.

Mạnh Hủ Nhiên nhướng mày, biết rõ cố hỏi: "Hả? Cái gì?"

Bạc Minh Yên liếm liếm môi: "Em nói xem?"

"Chị không nói thì làm sao tôi biết được?" Mạnh Hủ Nhiên trong lòng biết rõ ràng, nhưng Bạc Minh Yên không nói thì bản thân cũng không nói.

Bạc Minh Yên không quen tự mình kêu tên mình, có chút ngượng ngùng, cũng có chút xấu hổ quay đầu nói: "Tôi không biết, quên đi."

Mạnh Hủ Nhiên thấp giọng cười một trận, lại bắt đầu tư thế ngủ ngang ngược, hai chân xinh đẹp đặt trên người Bạc Minh Yên, cánh tay đáp trên eo Bạc Minh Yên, ôm chặt lấy cô, nửa người đè nặng lên người Bạc Minh Yên, nói: " Tôi cũng rất thích, chị gọi biệt danh của tôi, đặc biệt là khi gọi chung với họ tôi".

Luôn có một loại ý nghĩa khác khi lấy họ của họ đặt tên.

"Chị muốn tôi gọi chị cùng với họ của chị không, hay là không cần?" Mạnh Hủ Nhiên hỏi.

"Đều được cả." Bạc Minh Yên không đặc biệt chú ý đến chuyện này, "Chỉ cần em gọi tôi, em gọi tôi cũng thích."

Vừa rồi như thế nào cũng không chịu nói, mà bây giờ lại công khai nói rõ như vậy.

Mạnh Hủ Nhiên nghĩ nghĩ, hơi ngẩng đầu lên, đến bên tai Bạc Minh Yên thấp giọng lặp lại: "Tôi gọi thế nào cũng thích sao? Thích tôi gọi chị là gì nào? Lại dạy chị kiểu kêu này sao?"

Bạc Minh Yên lỗ tai tê dại: "Em nghĩ sao?"

Trong lúc nháy mắt, nàng thật sự muốn "dạy" cho Mạnh Hủ Nhiên cực kỳ ngứa đòn này, nhưng Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên ngồi dậy, từ trên thân cô đi xuống giường: "Tôi sẽ nói cho bạn biết những gì bạn muốn tôi nói. "Chị muốn thì tôi liền nói sao, tôi đi WC, không nói tức chết chị."

Bạc Minh Yên đè nén nhóm lửa trong lòng xuống, thở dài: "Hay da."

Mạnh Hủ Nhiên cười nhẹ, giống như một tiểu hồ ly đã thực hiện được âm mưu xấu xa của mình, xoay người đi ra ngoài.

Sau khi đóng cửa lại, Mạnh Hủ Nhiên ôm ngực, chậm rãi hít một hơi thật sâu. Khi Bạc Minh Yên vừa dùng âm trầm thấp lại vừa khàn đục ấm dám nói ra ba chữ phá lệ trêu chọc nhân tâm kia đã làm cô ấy vô cùng muốn đến tán tỉnh Bạc Minh Yên, nhưng lại sợ quá nóng nảy, một phát không thể chịu được.

Bạc Minh Yên sờ sờ vào vị trí bên cạnh, hơi ấm của Mạnh Hủ Nhiên vẫn còn, cô ngồi dậy, bật đèn, điều chỉnh thành ánh sáng ấm áp của chế độ ban đêm rồi lặng lẽ chờ đợi Mạnh Hủ Nhiên trở về.

Một lúc sau Mạnh Hủ Nhiên đã quay lại, trên tay còn cầm một cốc thủy tinh: "A, tôi còn đang định bật đèn. Đây, uống cái này đi."

"Đây là nước gì?" Bạc Minh Yên cầm cốc nhìn vào bên trong, có lẽ là do hiệu ứng ánh sáng nên nước lộ ra ít màu vàng nhạt.

Mạnh Hủ Nhiên chớp mắt, nhả khí như lan: "Nước WC đó."

Bạc Minh Yên khẽ cau mày, nhìn thấy trong mắt đối phương hiện lên một tia giảo hoạt, lập tức gặp chiêu nào giải chiêu đó: "Của em?"

"..." Mạnh Hủ Nhiên rời mắt khỏi đôi mắt sâu thẳm của Bạc Minh Yên, lỗ tai đỏ bừng, tức giận nói: "Nước mật ong!"

Bạc Minh Yên nói "Ồ" một tiếng, tai cô cũng đỏ bừng, nhưng vừa rồi vì để trả thù ai đó, cô mới giả vờ bình tĩnh mà tiếp tục trêu chọc ai đó: "Tôi có phải nên cảm thấy hơi đáng tiếc một chút?"

"... Tiểu biến thái!" Mạnh Hủ Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn Bạc Minh Yên, tức giận nói: "Có uống không, không uống tôi mang đi."

Bạc Minh Yên cầm chiếc cốc ngửa đầu uống hết toàn bộ, vị ngọt nồng đậm rót đầy nội tâm, cô vuốt ve chiếc cốc rồi than nhẹ: "Mạnh Kiều Kiều, cảm ơn."

"Cảm ơn cái gì." Mạnh Hủ Nhiên leo lên giường cuộn tròn thành một đoàn, "Uống xong ngủ, mau che che cho tôi, lạnh quá."

Bạc Minh Yên đặt chiếc cốc lên đầu giường, tắt đèn, nằm xuống rồi ôm lấy người vừa đi ra ngoài một chuyến đã thành khối băng Mạnh Hủ Nhiên sát vào trong lòng ngực.

Mạnh Hủ Nhiên chui vào trong lòng Bạc Minh Yên, tìm một tư thế thoải mái hơn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngủ ngon, Mãn Mãn."

Âm khí ở cuối kéo rất dài, giống như kẹo sợi bông gòn được kéo ra, từng sợi ngọt ngào quấn lấy, lượn lờ bên tai.

Lông mi Bạc Minh Yên run rẩy: "Ngủ ngon, Mạnh Kiều Kiều."

Ban ngày bận rộn thật sự mệt mỏi, lại nháo quá lâu, chốc lát hơi thở rơi trên cổ Bạc Minh Yên dần dần trở nên đều đặn. Mạnh Hủ Nhiên có lẽ cảm thấy nóng nên xoay người nằm ngửa, ôm lấy cánh tay của Bạc Minh Yên, thay đổi đặt một chân lên người cô.

Bạc Minh Yên nghiêng người dịch dịch chăn bông cho Mạnh Hủ Nhiên. Vừa dịch xong, Mạnh Hủ Nhiên lại trở người lại ôm lấy cô, lại ôm cô vào lòng một lần nữa.

Ngủ một mình rất thoải mái nhưng cũng cô đơn, cảm xúc luôn là đợi thời điểm đêm khuya tĩnh lặng mà lên men. Bạc Minh Yên không thích nhớ lại quá khứ nên luôn phải ép chính mình đi vào giấc ngủ, thế nên khiến cô thường xuyên có cảm giác giấc ngủ của mình giống như là giấc ngủ đông, nằm trong đêm lạnh, là giấc ngủ bị cưỡng chế.

Nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy thật ấm áp, nguồn nhiệt từ cơ thể Mạnh Hủ Nhiên, còn có hương thơm dễ ngửi.

Bạc Minh Yên đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên cô ngủ với Mạnh Hủ Nhiên. Có người nào đó ngủ không thành thật, dõng dạc tự nhận mình là Người đẹp ngủ trong rừng thì không khỏi nhếch lên khóe miệng.

Đồ nói dối.

Bạc Minh Yên mang theo ý cười thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

ˉ

Sáng sớm hôm sau, Bạc Minh Yên đang ngủ đến mơ mơ màng màng thì nghe thấy hai âm thanh rơi xuống, sau đó thì bên cạnh như có động tĩnh, lông mi cô giật giật, nhưng cũng dường như không có động tĩnh gì.

Nhưng lại ngay lúc Bạc Minh Yên chuẩn bị ngủ lại, thì bên cạnh cô lại bắt đầu tấc tấc tác tác chuyển động.

Bạc Minh Yên cố gắng mở mắt ra một chút. Đầu tiên, qua hí mắt cô nhìn thấy một đoàn tròn vo lộ ra bên ngoài một chút ở đối diện đang cọ cọ, cô cau mày nói: "Mạnh Kiều Kiều..."

Sau đó, đôi mắt của Bạc Minh Yên từ từ mở to hơn một chút, đối diện của Bạc Minh Yên từ từ mở to hơn một chút, đối diện tầm mắt của Mạnh Hủ Nhiên.

Mạnh Hủ Nhiên quay đầu nhìn Bạc Minh Yên, không tự chủ được mà ngừng hô hấp, đầu óc hoạt động nhanh chóng, đang suy nghĩ nên trả lời thế nào khi Bạc Minh Yên tỉnh dậy rồi lại bắt bẻ hỏi cô ấy tại sao lại ngủ ở đây.

Có lẽ là bởi vì còn chưa tỉnh hẳn nên Bạc Minh Yên lại nhắm mắt lại, Mạnh Hủ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, từng chút một nâng chăn lên, muốn thần không biết quỷ không hay mà rời khỏi giường.

Giây tiếp theo, Bạc Minh Yên đi tiến tới, chóp mũi cùng cánh môi ấm áp của cô nhẹ nhàng áp vào sau cổ Mạnh Hủ Nhiên, để lại vết trên đó một vết nóng rực, hai tay cô ôm lấy eo Mạnh Hủ Nhiên, kéo cô vào lòng mình, trước ngực chạm vào sống lưng.

Hơi thở ôn như lại mạnh mẽ bao bọc lấy Mạnh Hủ Nhiên.

Đó là một cảm giác tồn tại hoàn toàn không thể bỏ qua.

Sự an tĩnh lại lan tỏa trong không khí.

Mạnh Hủ Nhiên nhìn ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng từng chút một, trái tim cứ thế bùm bùm đập loạn xạ, trong đầu cũng đã hình dung ra diễn biến tiếp theo.

Chỉ cần Bạc Minh Yên phát ra sự nghi ngờ đối với chuyện ngủ chung giường này là được.

Cô ấy ném nồi cho Bạc Minh Yên, nói rằng là do cô say rượu nên bắt cô ấy quay về.

Bất quá tốt nhất vẫn là nên chuồn đi.

Lực chú ý của Mạnh Hủ Nhiên toàn bộ tập trung vào Bạc Minh Yên phía sau, cảm giác được hô hấp Bạc Minh Yên dường như đã ổn định trở lại. Cô ấy cúi đầu, dùng hai ngón tay nắm lấy tay Bạc Minh Yên rồi từng chút từng chút một nhấc lên.

Thật vất vả, mới rút tay Bạc Minh Yên ra khỏi eo, cánh tay mà Mạnh Hủ Nhiên đang đè lên người đột nhiên nhấc lên. Bạc Minh Yên nắm lấy thắt lưng của Mạnh Hủ Nhiên cùng nhau trở mình, lập tức từ trái bay sang phải.

Điều duy nhất không thay đổi là cô ấy vẫn nằm trong lòng của Bạc Minh Yên.

Sau khi trải qua cảm giác như bay kia, Mạnh Hủ Nhiên không khỏi thô bạo chửi một câu: "Mẹ kiếp..."

"Em dậy sớm thế làm gì thế, còn mẹ cái gì?" Bạc Minh Yên dựa vào gáy đối phương hỏi.

Mạnh Hủ Nhiên xoa xoa chỗ eo đang có chút đau nhức vì bị véo, tức giận lẩm bẩm: "Chị á."

Bạc Minh Yên cười nhẹ một tiếng, cô còn có chút buồn ngủ, đầu óc cũng đang nghỉ ngơi, nói chuyện cũng không dùng đầu óc: "Ngoài miệng thì nói thế, tối hôm qua cũng chưa có."

Mạnh Hủ Nhiên chớp mắt: "Sao... chị không làm khó làm dễ à?"

Đêm qua khi sau khi dọn bồn tắm, trong đầu cô ấy lại chợt nảy ra một ý tưởng. Mạnh Hủ Nhiên "A" một tiếng: "Chị không say à?"

Tim Bạc Minh Yên bỗng chốc đập thình thịch, cô đột nhiên mở bừng mắt ra, không còn buồn ngủ nữa.

Tưởng tượng đến Bạc Minh Yên có khả năng không hề say. đầu Mạnh Hủ Nhiên liền tê rần cả lên. Vậy vẻ mặt lo lắng, gấp gáp của bản thân, còn bộ dáng lang thang kia đều bị Bạc Minh Yên tỉnh táo phát hiện hết!

Mạnh Hủ Nhiên quyết định trước tiên vứt nồi qua cho cô: "Chị giả vờ say để quyến rũ tôi!"

Bạc Minh Yên: "..."

"Như vậy để một bước có thể đạt tới 100." Mạnh Hủ Nhiên chọc vào mu bàn tay cô, dùng đòn phủ đầu phát huy đến cuối cùng, "Có phải không?"

Bạc Minh Yên nghiêm túc mà ngẫm những lời này của cô ấy, cảm xúc không rõ hỏi: "Cho nên tôi quyến rũ em, là có đạt tới 100 sao?"

Lông mi của Mạnh Hủ Nhiên run lên dữ dội.

Bạc Minh Yên rút cánh tay ra, tiến cả người tới, cầm chiếc đồng hồ ở đầu giường lên nhìn: "Nếu không làm đồ ăn mang theo thì vẫn còn bốn mươi tám phút, chắc là có thể."

Cô quay đầu lại, từ trên cao mà nhìn xuống Mạnh Hủ Nhiên, rồi bắt đầu cởi cúc áo ngủ.

Cởi xong một cái, Bạc Minh Yên dừng lại một chút, nhìn vào mắt Mạnh Hủ Nhiên: "Nếu như tôi quyến rũ em, hẳn là dụ em tới cởi, đúng không?"

Lời còn chưa dứt, cô đã nắm lấy tay Mạnh Hủ Nhiên, hơi cúi người xuống, dẫn Mạnh Hủ Nhiên tay trong tay cởi chiếc cúc áo thứ hai của mình.

Mạnh Hủ Nhiên chớp đôi mắt: "..."

.....

Tác giả có lời muốn nói: Phía sau không còn gì nữa.

....

S: Các mom ơi mới đổi máy mà đánh máy nó cứ bị nhảy chữ ý, làm thời gian edit cũng bị chậm theo :(((
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.