Chương trước
Chương sau
Như không nghe thấy thỉnh cầu của Mạnh Hủ Nhiên, Bạc Minh Yên mang đôi dép xấu xí, chậm rãi đi vào phòng bếp, tùy tay đặt điện thoại lên bàn.

Vì thế, Mạnh Hủ Nhiên chỉ có thể nhìn thấy trần nhà màu trắng, với những chiếc chao đèn hình hoa cùng ánh đèn chói mắt.

Không lâu sau, lại nghe thấy tiếng dòng nước đổ vào cốc, sau đó là vài tiếng ùng ục, cũng không thể nghe rõ chính xác âm thanh đó là đang làm gì.

Mạnh Hủ Nhiên có chút hối hận, đáng lẽ ở mọi ngóc ngách trong nhà đều nên lắp camera giám sát.

Lại một trận âm thanh leng ka leng keng khác, giống như tiếng chiếc thìa chạm vào thành cốc. Mạnh Hủ Nhiên nhịn không được lên tiếng: "Mèo con, cô——"

Còn chưa nói xong đã bị Bạc Minh Yên cắt ngang: "Cô bảo tôi kêu tôi liền kêu, cô là ai?"

Không nhắc thì Mạnh Hủ Nhiên suýt chút nữa cho rằng Bạc Minh Yên đã quên mất chuyện này, vốn vẫn luôn đợi Bạc Minh Yên lên tiếng, chờ người này thong thả ung dung làm gì đó mà cô ấy cũng không biết phải làm sao.

Sự kiên nhẫn nửa đời của tiểu công chúa cũng sắp cạn vì cô.

Kết quả là chờ được một người trở mặt cũng không nhận ra cô ấy là ai.

Mạnh Hủ Nhiên tức giận cười: "Cô cho rằng tôi là ai?"

Bạc Minh Yên dùng thìa chậm rãi khuấy nước trong cốc, liếc nhìn chiếc điện thoại di động trên bàn bếp rồi cầm lên, nhìn thấy khuôn mặt Mạnh Hủ Nhiên trên màn hình, trong mắt toát ra chút kinh ngạc cùng ngạc nhiên, như thể không dám tin, rồi đột nhiên cô đưa điện thoại gần lại.

Dây chuyền trên gọng kính dường như từ xa phất thẳng lên trên mặt Mạnh Hủ Nhiên. Dù gần như thế, ở góc chết như vậy, mà cũng không làm giảm đi ngũ quan xinh đẹp của Bạc Minh Yên, gồm cả đôi mắt trông như mèo, sống mũi cao cùng đôi môi đỏ mọng kia.

Mạnh Hủ Nhiên ngước mắt đối diện với cô, thong thả mà chớp mắt một cái.

"Mạnh... Kiều Kiều..." Bạc Minh Yên vi diệu mà ngưng một chút.

Âm cuối như đọng lại trên đầu lưỡi triền miên, bao lấy hơi nóng lưu luyến, cùng âm thanh điệu lưu yếu ớt, chui vào lỗ tai, đốt cháy trên đầu trái tim.

Tim Mạnh Hủ Nhiên đập đập lỡ một nhịp.

"Cô cũng uống rượu à? Sao mặt lại đỏ như thế." Bạc Minh Yên nâng cốc lên trước màn hình hỏi: "Uống nước mật ong, giải rượu. Ngày mai sẽ không bị đau đầu."

Hóa ra vừa rồi pha nước mật ong.

Trong nháy mắt, Mạnh Hủ Nhiên có chút nghi ngờ Bạc Minh Yên có thể là không uống say, nếu không sao đi cũng không loạng choạng, còn có thể cầm điện thoại rất ổn định, thậm chí còn biết tự mình pha nước mật ong để giải rượu.

Nhưng mà giây tiếp theo, Bạc Minh Yên lại đặt chiếc cốc lên màn hình điện thoại, nhắm ngay đôi môi đỏ mọng của Mạnh Hủ Nhiên, rồi từ từ nghiêng chiếc cốc.

Mạnh Hủ Nhiên còn tưởng rằng đối phương là phải pha nước mật ong cho mình, nên mới phối hợp nói: "Được rồi được rồi, còn nghiêng nữa, là đổ hết đó."

Không ngờ, Bạc Minh Yên cau mày, ra dáng như thể lãnh đạo nói: "Chỉ nhìn thôi thì có ích gì? Há mồm, uống!"

"..."

Mạnh Hủ Nhiên hít một hơi, mắt thấy người nào đó đang muốn tưới nước mật ong lên màn hình, dở khóc dở cười nói: "Tôi không uống, cô tự uống đi."

Người nào đó dừng lại, lông mày nhíu lại, rất không vui mà oán trách: "Không nói sớm."

Mạnh Hủ Nhiên im lặng nhìn chằm chằm màn hình, nhìn thấy Bạc Minh Yên cuối cùng cũng đã chỉnh lại chiếc cốc mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói thầm: "Thật sự say a."

"Không có." Tai của người nào đó rất thính.

Bạc Minh Yên cầm cốc không chút để ý mà uống nước. Cô ngước mắt lên liếc nhìn màn hình một cái, sau đó nhìn về một phía như hư không, không nhìn thẳng vào màn hình nữa.

Theo góc nhìn của Mạnh Hủ Nhiên, khuôn mặt cô hơi nghiêng, quai hàm thanh tú, mũi cao thẳng ẩn dưới lớp kính hoa văn ngàn chùy, đôi mắt khép hờ, không biết ánh mắt đang rơi vào nơi nào, giữa lông mày bao trùm lấy một tầng cảm giác lạnh lùng nhàn nhạt, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự cô lập, bất cận nhân tình của cô.

Sở dĩ say cũng phải vững chắc bước đi, một hai phủ nhận mình say, là vì là con gái một mình ở bên ngoài cần phải trăm phần trăm cảnh giác, không được lộ ra sự yếu ớt của mình để người khác lợi dụng mà tổn thương. Kể cả say cũng sẽ biết tự pha nước mật ong cho bản thân, vì trừ chính bản thân ra sẽ không có ai tinh tế tỉ mỉ chăm sóc bản thân như thế.

Nghĩ đến đây, trong lòng Mạnh Hủ Nhiên đau đớn như bị kim đâm, vô thức mà nắm chặt hai tay, đầu ngón tay gần như đâm vào lòng bàn tay.

Sau khi uống xong nước mật ong, Bạc Minh Yên cầm điện thoại đi đến phòng khách rồi ngồi lên trên ghế sofa, cảm thấy cầm điện thoại có chút mệt mỏi nên lấy giá đỡ điện thoại từ ngăn kéo bàn trà ra, để nó lên.

Giá đỡ này là của Mạnh Hủ Nhiên, thỉnh thoảng Mạnh Hủ Nhiên sẽ gọi điện video với gia đình, là người quý giá nên vẫn luôn lười giơ lên, ​​nên liền mua giá đỡ có thể điều chỉnh độ cao, Bạc Minh Yên đã thấy cô ấy từ ngăn kéo lấy ra hai lần.

Để điện thoại xong, Bạc Minh Yên ngồi trên sô pha, kéo gối ôn sang một bên rồi ôm vào trong ngực.

Ngay khi Bạc Minh Yên điều chỉnh tốt tư thế để Mạnh Hủ Nhiên có thể nhìn thấy cô, Tiểu Mãn cũng nhảy lên chỗ tựa lưng ghế sô pha, cẩn thận di chuyển đến khoảng trống giữa vai Bạc Minh Yên với lưng ghế sô pha, chiếc đuôi xù lông của nó từ trên đầu vai Bạc Minh Yên thả xuống.

Giống như khoác lên mình một bộ lông mịn, màu đen tuyền làm cổ Bạc Minh Yên càng thêm trắng nõn.

Bạc Minh Yên vùi nửa mặt vào gối, nheo lại đôi mắt. Bên cạnh mặt cô, đuôi của Tiểu Mãn thỉnh thoảng nhấc lên hạ xuống, chậm rãi trong không trung vẽ một vòng câu người.

Lúc này Bạc Minh Yên trông giống như con mèo thành tinh bị thuần hóa, lười biếng câu người, còn có chút ngoan ngoãn.

Làm người ta nhịn không được có cảm giác như đang bị trêu chọc.

Mạnh Hủ Nhiên nhẹ nhàng dụ dỗ: "Mèo con, có thể kêu một tiếng cho tôi nghe được không?"

Bạc Minh Yên khẽ nâng mí mắt lên một chút, đưa đôi mắt sâu thẳm từ giữa hàng mi dài về phía màn ảnh: "Được a."

Ngay cả giọng nói cũng trở nên lười nhác.

"Meow~"

Âm thanh này không phải do Bạc Minh Yên phát ra mà là tiếng kêu của Tiểu Mãn ở phía sau cô.

Mạnh Hủ Nhiên cắn môi dưới, xuyên qua màn hình quăng cho Tiểu Mãn đôi mắt hình viên đạn: Nếu không cần ngươi bồi Mãn Mãn, đây nhất định sẽ nhốt ngươi lại!

Vừa chửi thầm xong liền nghe thấy Bạc Minh Yên trầm giọng hỏi: "Sao cô vẫn chưa kêu?"

Mạnh Hủ Nhiên ngần người, ánh mắt lại quay về trên mặt Bạc Minh Yên: "Cái gì?"

"Không phải cô muốn kêu sao?" Bạc Minh Yên nhìn cô ấy một lát, sau đó nhanh chóng rũ mắt xuống, bàn tay dài trắng nõn chọc vào trên gối: "Tôi chờ hơi lâu rồi."

"Tôi, cô..." Mạnh Hủ Nhiên hoàn toàn không theo kịp dòng suy nghĩ say rượu của Bạc Minh Yên, "Cô chờ tôi? Chờ tôi kêu cái gì?"

Bạc Minh Yên dường như bị câu hỏi hỏi đến nghẹn họng, nghiêng đầu lâm vào tự nghĩ.

Mạnh Hủ Nhiên cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi.

Một lúc sau, Bạc Minh Yên thật nhẹ nhàng mà  "A" một tiếng. Cô đem gối đè ở trên đùi rồi ngồi ngồi về phía trước, khuỷu tay tựa vào gối, lòng bàn tay nâng một bên sườn mặt, rất nghiêm túc mà nhìn Mạnh Hủ Nhiên trên màn hình điện thoại.

"Ngủ."

Cùng lúc đó, Tiểu Mãn theo động tác của cô từ vai cô ngã xuống ghế sô pha, hùng hùng hổ hổ kêu mấy tiếng.

Mạnh Hủ Nhiên nghe không rõ lời nói của Bạc Minh Yên, nhìn khẩu hình của cô, lại cảm thấy không có khả năng là như vậy: "... Cô nói cái gì?"

Đang định lặp lại, Bạc Minh Yên đột nhiên cảm thấy lời nói này không đủ văn nhã, không xứng với Mạnh Hủ Nhiên kiều khí quý giá.

Vì thế, hai chữ từ trong cổ họng đánh một vòng, từ đôi môi đỏ mọng tuôn ra: "Thở dốc."

"..."

Uống quá nhiều rượu liền sẽ dễ khát, nói xong, Bạc Minh Yên nhân cơ hội liếm liếm đôi môi khô khốc.

Hai chữ này, phối hợp với động tác liếm môi của cô, cảm giác kiều diễm ái nháy mắt tràn ra.

Mạnh Hủ Nhiên đôi mắt nhìn, đôi tai nghe, mặt cô đột nhiên đỏ bừng.

Cách màn hình, cũng có thể nhìn đến rõ ràng.

Bạc Minh Yên chầm chậm mà chớp mắt, rượu lên tận mặt nên cô cũng không khống chế được màu đỏ đang lan tràn ra từ cổ, cô lùi ra phía sau một chút, giơ chiếc gối lên che kín toàn bộ khuôn mặt.

Thật đáng yêu!

Khó có khi thấy được Bạc Minh Yên như vậy, vì thế Mạnh Hủ Nhiên cũng không rảnh để lo ngượng ngùng, trừng mắt thẳng tắp mà nhìn xem.

"Bạc Mãn Mãn, cô thật sự uống say sao?" Mạnh Hủ Nhiên lẩm bẩm hỏi.

Nếu cô nói không say, vậy mà có thể mặt không đổi sắc mà nói ra giọng điệu khinh người như vậy.

Còn nếu cô nói say, còn sẽ ngượng ngùng, rồi biết dùng gối để che đi bộ dáng xấu hổ của mình như thế.

Bạc Minh Yên kéo kéo gối xuống, lộ ra cặp mắt xinh đẹp sâu thẳm, hỏi: "Cô thật sự không uống rượu sao?"

Như để chứng minh phỏng đoán của mình, cô lại bổ sung một câu, "Cô ở trên."

"..." Mạnh Hủ Nhiên gằn mạnh từng chữ một, "Không! Không! Cái đó không gọi là ở trên, gọi là mặt."

Bạc Minh Yên nói "Ồ" một tiếng tỏ vẻ đã biết. Cô dừng lại, nói: "Tôi biết, nhưng tôi không lộ ra mặt."

"Tôi thấy cô có, cho nên mới bảo cô kêu." Mạnh Hủ Nhiên bất mãn nói: "Cô lại khen ngược, đảo khách làm chủ."

Bạc Minh Yên kéo âm, thật dài mà "Nga" một tiếng, một tay nâng mặt,còn con ngươi rũ xuống, cau mày suy nghĩ kỹ càng, nói: "Tôi sẽ không."

Rõ ràng là trước đây kêu đến trôi chảy, nhưng bây giờ lại không. Mạnh Hủ Nhiên còn chưa kịp nói gì, Bạc Minh Yên lại liếc nhìn về phía màn hình.

"Cô sẽ dạy tôi chứ?"

Giọng nói khàn khàn của Bạc Minh Yên giống như cơn gió xuyên qua đại sảnh.

Suy nghĩ của cô ấy bị gió này bắn một chút, Mạnh Hủ Nhiên chợt nhận ra Bạc Minh Yên và bản thân đang không suy nghĩ cùng một việc, cô ấy là đang nói kêu trong mèo kêu, trong khi Bạc Minh Yên vẫn luôn dừng ở thở dốc.

Mạnh Hủ Nhiên xoa xoa đôi má ngày càng nóng bừng của mình, cầm bình nước trong tay uống hai ngụm nước lạnh.

Là nước, không phải rượu.

Nước không làm người say, là người tự làm mình say.

Cô thực sự muốn ở trên.

Một ý tưởng táo bạo chợt nảy ra trong đầu Mạnh Hủ Nhiên——

Đột nhiên, muốn đè nén hết sự xấu hổ của mình, lại một lần kêu cho Bao Mingyan nghe, lần này cũng không ở trong quán bar, xung quanh cũng không có ai khác, mà chỉ có hai người họ.

Muốn nhìn một chút, Bạc Minh Yên say rượu sẽ phản ứng như thế nào khi nghe thấy cô ấy kêu. Liệu cô có bị trêu chọc đến hay không, liệu cô có thể vì cô ấy mà nháy mắt phá băng, vì cô ấy mà toát ra một chút si mê hoặc là chút mất kiểm soát?

Còn muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bất kể ngày hôm sau khi Bạc Minh Yên tỉnh dậy sẽ thế nào.

Ngay bây giờ, muốn câu lấy Bạc Minh Yên mà dạy, để cô học cách bày ra nhiều mặt hơn cho mình xem, học cách kêu ra những nốt âm phù cho mình nghe.

Càng đè nén áp lực, càng kiềm chế bản thân thì suy nghĩ sẽ càng điên cuồng.

"Mạnh Kiều Kiều, cô giỏi như vậy, vì cái gì lại không thật sự muốn dạy tôi?" Bạc Minh Yên thản nhiên nói.

Mạnh Hủ Nhiên phảng phất nghe thấy âm thanh gãy đứt của cái tên là lý trí, cô ấy nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, con ngươi  hổ phách đã tràn đầy nồng nhiệt muốn tuông ra: "Vậy thì đưa điện thoại lại gần đây một chút."

Bạc Minh Yên thật ngoan ngoãn lấy điện thoại ra khỏi giá đỡ, thay đổi tư thế, kê gối trước ngực nằm xuống ghế sô pha, giơ điện thoại lên nhắm ngay vào mặt mình: "Được."

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần trong gang tấc của Bạc Minh Yên trên điện thoại, Mạnh Hủ Nhiên hơi hơi hé miệng, khó chịu vô cùng.

Dù không phải là người nội liễm nhưng bốn mắt chói lọi nhìn nhau như vậy, cảm giác thẹn từ trong xương tủy cũng không khỏi tràn ra tới.

Mạnh Hủ Nhiên mím môi nói: "Cô, đừng nhìn tôi như vậy."

"..." Bạc Minh Yên nhắm hai mắt lại.

Không biết đã qua bao lâu, có vẻ là vài giây, nhưng cũng có thể là vài phút, ngay khi Bạc Minh Yến vừa muốn mở mắt ra, trong phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng thở dốc trầm thấp bên tai cô:

"Ha a...hmm...Mãn Mãn–"

Lỗ chân lông toàn thân đều không khống chế được mà vang lên, nhịp tim đập từng tiếng một, thình thịch thình thịch, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng tăng, như thể muốn đốt cháy ngực cô, từ bên trong nhảy ra...

Bạc Minh Yên đột nhiên mở bừng mắt, trong mắt màu xanh khói càng nồng đậm.

Mạnh Hủ Nhiên không kịp phòng bị, một cảm giác thẹn thùng đột nhiên xâm chiếm toàn thân, nuốt xuống toàn bị những lời cợt nhả bên miệng, ngắn gọn "A" một tiếng, vùi đầu vào trong khuỷu tay, hoàn toàn quên mất bản thân muốn nhìn phản ứng của Bạc Minh Yên.

Không ai nói gì, chỉ lắng nghe nhịp tim lẫn nhau.

An tĩnh một lúc lâu.

Mạnh Hủ Nhiên trầm giọng nói: "Cô nói xem có nghe được hay không?"

Bạc Minh Yên im lặng, thả lỏng người, hạ cánh tay xuống, tựa cằm vào trên cánh tay: "Rất êm tai."

"..." Mạnh Hủ Nhiên cảm thấy mặt mình sắp bốc cháy, ngẩng đầu ra khỏi vòng tay, trong mắt có hơi chút gợn sóng, khóe mắt đỏ bừng, càng lúc càng giống như hoa đào lấp lánh. "Dạy rồi, hiểu chưa?"

Bạc Minh Yên nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Mạnh Hủ Nhiên lại ngẩng mặt lên: "Vậy cô kêu cho tôi nghe một chút, thành quả học tập của cô."

Bạc Minh Yên trở người nằm, lười biếng nằm nghiêng, dùng tay đỡ một bên đầu, ánh mắt từ đuôi mắt rơi xuống, tư thái giống như một nữ vương.

Điện thoại theo hướng của cô xoay một cái, Mạnh Hủ Nhiên nhìn thấy Bạc Minh Yên hơi cong môi trên màn hình, lộ ra vẻ quyến rũ nói không nên lời.

"Muốn nghe sao?" Âm điệu của cô nghe như chưa tỉnh ngủ, không dùng chút sức lực nào, âm điệu rất dài, "Chỉ kêu khi giáp mặt thôi."

Mạnh Hủ Nhiên muốn đập nát điện thoại.

"Sớm một chút trở về a, Mạnh Kiều Kiều."

......

Tác giả có lời muốn nói: Biết chơi thật chứ!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.