Chương trước
Chương sau
Người gác cổng ở Tây Môn đang giãn gân cốt, nhìn thấy Bạc Minh Yên đi ra, nhiệt tình hỏi: "Sao đêm khuya thế này lại đi ra ngoài a?"

"Đón người." Bạc Minh Yên vừa trả lời vừa hướng thẳng về phía trước.

Người gác cổng ở phía sau suy suy nghĩ, sau đó cảm khái: "Ngày nay thanh niên đến gặp bạn gái, buổi tối còn phải nhờ bạn gái đón, thật là không nên."

"Thanh niên" kia đang chân trần ngồi xổm trên bồn hoa, mấy ngày qua đi công tác cũng không có bôi thuốc lên mông nên vẫn còn loáng thoáng đau đôi chút. Mà lúc đi về cũng gấp nên lúc này chân cũng thật sự rất mỏi.

Cô ấy quay lưng về phía con đường mòn phía sau, mặt hướng về phía bờ kè, lại tiếp tục nhấn điện thoại gửi tin nhắn cho người nào đó vẫn chưa trả lời:

[Chị gái ơi, cô đã đi tới đâu rồi?]

Không đợi Bạc Minh Yên trả lời, Mạnh Hủ Nhiên có chút bực bội mà kéo tóc, chán nản nhặt những bông hoa quế rơi trên bồn hoa, sau đó đứng trên bồn hoa, rón rén nhìn ra xa xa, trong miệng lẩm bẩm: "Không phải vừa nói cổng có vấn đề rồi nên vòng qua chỗ này chứ?"

Những ngọn đèn đường xiên xiên tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, chia đôi bờ kè dài thành từng đoạn sáng tối, mỗi một đoạn sáng đều có nhóm người đi theo tốp ba, tốp năm, cũng có người dắt chó đi dạo hoặc  là chạy chầm chậm trong đêm.

Ở phía nơi cuối con đường không thể nhìn rõ, Bạc Minh Yên đi ngược lại đám đông, người này lớn lên quá nổi bật đến nỗi ngay cả ánh đèn mờ ảo cũng không thể che giấu vẻ điều mỹ của cô, khiến người qua đường liên tiếp phải nghỉ chân mà quay đầu ngoái nhìn.

Sau đó lại thấy cô chạy vào con đường không có đèn đường phía sau bờ kè.

Như một cơn gió, tan vào màn đêm.

Không còn nhìn thấy người nữa, Mạnh Hủ Nhiên càng cảm thấy mình đã đoán đúng, một tay nghịch nghịch điện thoại, bấm đến đến số điện thoại di động của Bạc Minh Yên để gọi cho cô.

Tên của Bạc Minh Yên thình lình xuất hiện trên màn hình.

Mạnh Hủ Nhiên ngẩn người, sau đó nhấn vào trả lời, chưa kịp đợi Bạc Minh Yên mở miệng đã trước nói nói: "Không phải cô nghe tôi nói cổng hỏng rồi nên vòng qua cổng phía nam chứ?!"

Khi đang nói, cô ấy thoáng thấy một bóng người đang chạy ngang qua, lại lót chân nhìn xung quanh một cái, chỉ nhìn qua đã biết không phải Bạc Minh Yên, nháy mắt rũ mắt cụp đuôi.

"Đừng vòng qua cổng phía nam a, tôi vẫn còn ở đây. Đến rồi sẵn tiện đưa tôi đi cùng luôn, cô đã đi đâu rồi..."

Vừa mới lẩm bẩm xong, Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên nghe thấy đầu bên kia điện thoại có chút hơi thở nặng nề, cùng với đó là tiếng bước chân phía sau, là có người chạy tới.

Âm thanh từ xa dần đến gần.

Cùng với tiếng tim đập của cô ấy.

Mạnh Hủ Nhiên xoay người, nhìn thấy Bạc Minh Yên đang thả chậm bước chân, cách hai ba bước đi tới trước mặt cô ấy.

Bạc Minh Yên chạy một mạch không dừng, tinh tế thở hổn hển, cô mặc một chiếc áo len mềm mại rộng rãi, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, cô dùng ngón tay thon dài ấn vào điện thoại hai lần rồi cúp cuộc gọi.

Cô ngẩng đầu, tháo cặp kính mờ sương xuống, đôi mắt xanh khói nhìn Mạnh Hủ Nhiên đang đứng trên bồn hoa: "Chạy tới đón cô về."

Gió đêm thổi xuyên qua ngọn cây, hoa quế vàng thơm từ trên cành lao xao rơi xuống, cuốn theo làn gió mà thổi qua mái tóc đen của Mạnh Hủ Nhiên, rồi rơi xuống trên vai Bạc Minh Yên.

Mạnh Hủ Nhiên đã nhiều lần tưởng tượng cảm giác bị băng trôi kiểu như Bạc Minh Yên chạm vào sẽ là cảm giác thế nào.

Nhưng lần nào cũng không thể tưởng tượng ra được. Bạc Minh Yên giống như một tảng băng trôi trong sương khói mù mịt, tầng sương nhu hòa, còn núi băng kia lại thấu đến tận xương.

Mạnh Hủ Nhiên đã chạm vào băng quá nhiều lần, mỗi một lần cũng chỉ là chạm khẽ bên ngoài, mà đều lạnh thấu xương. Luôn dành thời gian rất lâu mà chậm rãi che đi độ ấm của chính mình.

Sau đó cũng liền quên, thật ra khối băng cuối cùng cũng sẽ tan ra nếu khi được nắm lấy lâu hơi, khi đó tay cô ấy cũng sẽ ấm lại.

Mạnh Hủ Nhiên hạ thấp eo.

Bạc Minh Yên hơi ngẩng đầu nhìn cô ấy, lông mi dài nhẹ nhàng run rẩy.

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên trở nên thật sự rất gần, gần đến mức Bạc Minh Yên có thể nhìn thấy những giọt nước mắt dưới khóe mắt Mạnh Hủ Nhiên.

Cũng gần đến mức Mạnh Hủ Nhiên có thể nhìn thấy rõ động tác Bạc Minh Yên theo bản năng mà kéo vai lên.

Chỉ cần cô ấy vẫn còn độ ấm, lúc này đây cô ấy sẽ không chút do dự nào mà chiếu rọi ở trên khối băng này. Mạnh Hủ Nhiên chớp mắt nhìn ánh mắt của Bạc Minh Yên, nhanh chóng đứng thẳng lên. Một nửa lông mày nhướng lên, kiêu ngạo nói:

"Vì cô đến đón tôi, tôi sẽ miễn cưỡng tha thứ cho cô vì đã để tôi đợi lâu như vậy. Thế nào, đi dạo mà có người chờ tư vị cũng không tệ lắm đi ~"

Cô ấy dùng đầu ngón tay nhặt hoa quế vừa rơi lên trên vai Bạc Minh Yên, cẩn thận mà bỏ vào lòng bàn tay, sau đó mở ra trước mặt Bạc Minh Yên:

"Đây là sắc thu tôi bắt được khi chờ cô~ tặng cô."

Mạnh Hủ Nhiên đứng dưới bóng cây, trên mặt như đang mang theo mỉm cười, bàn tay trắng nõn nhỏ xinh đáng yêu như xuyên qua bóng tối, mang theo sắc vàng kim từ hoa quế.

Hương thơm mê người theo hơi thở nhập vào tận tim.

Ánh đèn đường lập lòe nhấp nháy.

Tim Bạc Minh Yên đập lỡ đi một nhịp.

Cảm giác đi dạo khi có người đợi mình, là sắc thu tàng xuân.

Bạc Minh Yên nhận hoa rồi nắm chặt trong lòng bàn tay, buông ánh mắt xuống quét qua chân cô ấy trên sàn gạch, đôi giày cao gót đã đặt sang một bên: "Sao cô không đi giày?"

Mạnh Hủ Nhiên là một người xinh đẹp, luôn cảm thấy mang giày cao gót mới càng thêm đẹp, tủ giày chứa đầy giày cao gót, chỉ có cao và cao.

Nhưng mang cái này lâu liền sẽ rất mệt.

"Tôi quá mệt." Mạnh Hủ Nhiên giật giật ngón chân, nói: "Sắp sưng lên hết rồi."

Bạc Minh Yên đưa mắt nhìn kỹ hơn, tựa hồ có chút phù nề, cau mày hỏi: "Có đi được nữa không?"

"Không được!" Mạnh Hủ Nhiên kiên quyết nói.

Bạc Minh Yên: "..."

Cô không biết tại sao, nhưng cô cảm giác Mạnh Hủ Nhiên biểu hiện đến có chút hưng phấn khi không thể đi được.

Bạc Minh Yên đưa mắt nhìn eo Mạnh Hủ Nhiên, hỏi: "Bên đó có ổn không?"

Bên đó ám chỉ mông.

"Còn có chút đau." Mạnh Hủ Nhiên ủy khuất nhìn chằm chằm cô, "Tôi thật sự không thể đi, nếu không cũng sẽ không kêu cô tới đón tôi."

Bạc Minh Yên khẽ thở dài một, xách đôi giày cao gót lên, quay lưng lại nói: "Lên đi."

Đôi mắt Mạnh Hủ Nhiên sáng lên, nhấp môi rồi dơ cao khóe môi, vòng tay qua cổ Bạc Minh Yên, cúi người nằm trên lưng cô: "Khởi ~ giá! ~"

"..." Bạc Minh Yên hơi buông lỏng tay, im lặng uy hiếp.

Mạnh Hủ Nhiên ghé vào tai cô cười đến giống như ngỗng: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi."

Hơi thở ấm áp dường như muốn bao bọc lấy toàn bộ tai cô, Bạc Minh Yên nghiêng đầu, không nóng không lạnh nói: "Khiêm tốn nhận sai, dạy mãi không sửa."

"Nhân sinh gian nan, có một số chuyện đừng nên vạch trần." Mạnh Hủ Nhiên càng cười vui vẻ hơn, đột nhiên nghĩ tới hỏi: "Này, cô có thấy tôi gầy không?"

Nói xong, làm bộ ôm chặt cổ Bạc Minh Yên, nói: "Bây giờ cô đang trong tay tôi, nghĩ kỹ mới trả lời a."

"Vốn dĩ cũng không nặng." Bạc Minh Yên ngẩng ngẩng cổ lên một chút, theo vòng tay của cô ấy sau đó giữ chân rồi nâng cô ấy lên. "Cô phải xem kỹ là ai đang ở trong tay ai."

Mạnh Hủ Nhiên bị xóc đến tim nhảy một cái, không hề hé răng.

Con đường nhỏ phía sau bồn hoa không có đèn đường, chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt từ những tòa nhà cao tầng trong tiểu khu nên cũng không có nhiều người đi lại trên đó, sâu kín tĩnh lặng, hai bên trồng cây xanh, hoa cỏ cao tới nửa người cao thấp trải dài dọc hết đường đi.

Bạc Minh Yên hỏi: "Sao đột nhiên trở về?"

Người phía sau nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chỉ là muốn trở về."

Bạc Minh Yên nhanh mà cau mày một cái.

Từ những tin nhắn do Hồ Tinh Tinh gửi tới mà nói, Mạnh Hủ Nhiên hẳn đã biết mọi chuyện.

Vậy tại sao lại gấp gáp về trong đêm?

Suốt trên đường chạy tới đây, trong đầu Bạc Minh Yên toàn là câu hỏi này. Cô không biết Mạnh Hủ Nhiên làm vì cái gì, nhưng trong lòng cứ như vậy mà thực sự có chút chờ mong.

Hy vọng sau khi Mạnh Hủ Nhiên trở về, có thể giải thích một chút cho cô biết ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì.

Tuy rằng, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Bạc Vĩ Trạch cũng không ai quan tâm đến cảm xúc hay suy nghĩ của cô, mà cũng không có ai vì những chuyện không quan trọng gì mà riêng giải thích với cô.

Bạc Minh Yên đã quen rồi, sẽ không đi hỏi cũng không quan tâm.

Nhưng điều kỳ quái là lần này dường như cô đã đi qua giới hạn đó.

An tĩnh một lúc, Bạc Minh Yên đi thẳng vào vấn đề: "Vào một ngày nắng nóng tháng bảy, trước quán Lộc Yêu, tôi nhặt được một con tôm say rượu, sau đó thu nhận cô ấy một đêm, ngày hôm sau đi làm, ở nơi làm việc tôi lại gặp cô ấy. Nhưng con tôm say này dường như do say nên cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng hôm nay tôi mới biết con tôm say đó có tiếng là ngàn ly không say."

Mạnh Hủ Nhiên giật mình một chút, nửa thân trên hơi kéo ra xa Bạc Minh Yên, ngượng ngùng nói: "Có lẽ... con tôm say đó không phải say, mà là buồn ngủ."

"..."

Bạc Minh Yên trong nháy mắt muốn ném Mạnh Hủ Nhiên xuống.

Có thể nói ra mấy lời rõ ràng như vậy, tức là nhớ rõ hết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là người này nhưng giả vờ như không nhớ rõ.

Bầu không khí im lặng lại lan rộng.

Mạnh Hủ Nhiên cắn môi dưới, âm thầm ảo não, không cần lại gần cũng biết được vẻ mặt của Bạc Minh Yên lúc này, chắc chắn đã kết băng.

"Thật mất mặt a." Mạnh Hủ Nhiên dùng âm thanh thấp nhẹ lại vô tội nói.

Có gió thổi từ bên kia bờ kè qua, khiến hoa lá hai bên đường nhẹ nhàng lay động.

Bạc Minh Yên hơi nghiêng đầu, dùng dư quang đảo qua những cành lá đung đưa, từ bóng dáng của hai người hòa vào nhau nhìn qua, rồi lại thẳng về phía trước.

Mạnh Hủ Nhiên lại nằm sấp trên lưng cô, hai tay hơi cong, như một chiếc khăn quàng cổ quấn quanh cổ Bạc Minh Yên, cằm tựa trên hõm vai cô.

Mái tóc dài mềm mại buông xuống, quét qua vai Bạc Minh Yên.

Mượt mà, giống như một tiểu hồ ly.

"Một người ngàn ly không say mà ngày đó lại cố tình uống say, sau đó có người tốt bụng nhặt cô ấy về nhà. Kết quả là cô ấy đã say rượu phạm tội! Cô ấy phạm tội giết người rồi, là giết người bằng sự xinh đẹp này," Mạnh Hủ Nhiên nghiêng đầu đối với lỗ tai của Bạc Minh Yên, thả hơi thở nóng hổi câu dẫn: "Liền phi lễ người kia."

Tựa như bị cắn vào tai, Bạc Minh Yên không tự chủ mà nắm chặt tay lại, cứ như vậy ở đùi trong của Mạnh Hủ Nhiên nhéo một cái.

Mạnh Hủ Nhiên "Y" một tiếng: "Đây là đang trả thù à? Là đang phi lễ ngược lại sao."

"...Không phải ai cũng giống cô đâu."

Bạc Minh Yên dừng một chút, sau đó ma xui quỷ khiến hỏi: "Cô say rượu, thì sẽ tóm người ta rồi dùng sắc đẹp... phi lễ sao?"

"Ánh mắt tôi rất cao nha, không phải ai cũng có thể bị tôi phi lễ." Mạnh Hủ Nhiên nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Bạc Minh Yên.

Trên đời này còn ai có thể so sánh được với chị, cô ấy tự nói trong lòng.

"Vậy tôi đây còn phải cảm thấy vinh hạnh sao?" Bạc Minh Yên hừ lạnh một tiếng, cố ý nhéo Mạnh Hủ Nhiên lần nữa.

"Này! Cô lại nhéo tôi nữa!" Hơi nóng trên đùi dường như truyền lên não. Mạnh Hủ Nhiên nháy nháy lông mi, liếm lấy đôi môi khô khốc hỏi: "Cô như vậy, là muốn tôi chịu trách nhiệm sao?"

Cô nghĩ chỉ cần Bạc Minh Yên nói phải, thì dù là nói đùa cô ấy cũng sẽ nói: Em có thể chịu trách nhiệm với chị , chịu cả đời.

Đối mặt với ánh mắt thăm dò của bảo vệ, Bạc Minh Yên bình tĩnh cõng Mạnh Hủ Nhiên qua cổng vào trong tiểu khu.

Ánh đèn trong tiểu khu sáng hơn rất nhiều, xuyên qua các kẽ lá, chiếu thành những đốm đốm rải rác khắp trên mặt đất.

Bạc Minh Yên không nhanh không chậm giẫm lên những mãnh bóng tối, giẫm lên bóng của chính mình: "Không phải."

Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên không còn chút âm thanh, trong chốc lát ngẩng dậy, rồi lại nằm sấp xuống, như gần như xa kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Bạc Minh Yên hơi hơi nghiêng đầu, sau đó rất nhanh xoay trở về.

Mãi đến khi bước vào hành lang đợi thang máy, Mạnh Hủ Nhiên mới bình tĩnh được cảm xúc, mở miệng nói: "Cô có mệt hay không? Hay thả tôi xuống đi?"

"Còn được." Bạc Minh Yên nói: "Đừng động nhiều."

Mạnh Hủ Nhiên héo héo mà "Nga~".

Đến trước cửa nhà, Bạc Minh Yên cũng không đặt Mạnh Hủ Nhiên xuống, chỉ nói sàn nhà bẩn, gạch lát men sứ nên lạnh, chân trần giẫm lên không tốt.

Cô một tay bọc Mạnh Hủ Nhiên, một tay khác lấy chìa khóa ra, Mạnh Hủ Nhiên ăn ý mà nhận lấy chìa khóa từ tay cô rồi mở cửa.

Chìa khóa được tra vào ổ khóa, Mạnh Hủ Nhiên nhẹ nhàng nói: "Kỳ thực, tôi sợ cô không để ý đến tôi nên riêng trở về."

"Tôi nghĩ loại chuyện này cần phải mặt đối mặt giải thích."

"Cô xem, tôi cũng chân thành như vậy mà giải thích với cô rồi, chúng ta vẫn là bạn tốt, phải không?"

"Cô sẽ không đột nhiên phớt lờ tôi, phải không?"

Chìa khóa vặn ổ khóa ra, trong lúc phân rõ Mạnh Hủ Nhiên đã mở là cánh cửa trước mặt mình.

Hay là cửa trái tim cô.

"Tôi sẽ không không để ý đến cô." Bạc Minh Yên nói.

"Cô hứa chứ?" Mạnh Hủ Nhiên nói: "Nếu cô không để ý đến tôi, tôi sẽ... khóc đến đau tai cô nga!"

Cửa được mở, đèn trong phòng vẫn luôn còn mở, giọng nói hàm chứa ý cười của Bạc Minh Yên nhu hòa hóa vào trong ánh sáng:

"Tôi hứa."

.....

Tác giả có lời muốn nói: Mạnh Hủ Nhiên: "Kim bài miễn tử" get ~

Bạc Minh Yên tương lai: Tôi đã nhiều lần hối hận vì đã hạ cờ này

Sắc thu tàng xuân = hương

Tôi đã nhắc nhở qua, chậm nhiệt, sẽ không có hiểu lầm, không gương vỡ lại lành, không có chiến tranh lạnh nên khoảng thời gian ái muội (mơ hồ) sẽ rất dài, thúc giục phải ở bên nhau sẽ cảm thấy khá áp lực.

Dự tính 15 nghìn chữ sẽ ở bên nhau, 19 nghìn nữa là chữ kết thúc.

Tôi rất thích hai này, cho nên muốn viết nhiều một chút. Dự tính trái phải là 30-40 nghìn chữ đi.

Cảm ơn nha~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.