Mạnh Hủ Nhiên nhắm mắt lại, mới vừa tỉnh ngủ đói bụng, đầu còn có chút choáng váng, nhưng chưa đến mức ngốc, hiện tại quả thực đã tỉnh không phải là nằm mơ, nhưng cô ấy cũng xác định là bản thân đã ngủ trên ghế sofa.
Chẳng lẽ đi vệ sinh xong tự mình đi về sao?
Không đúng, đi vệ sinh lẽ ra cũng phải có ấn tượng. Thậm chí trong mơ cũng không thấy.
Trời đã nắng lên, dù hai lớp rèm từ trần đến sàn trên cửa sổ kính đã kéo xuống nhưng vẫn có ánh sáng qua khe hở lọt vào phòng, len lỏi từ sàn nhà lên đến trên giường, chiếu thẳng vào mặt.
Ở thành phố Nam Tuyền này, buổi trưa đầu tháng 10 nhiệt độ có khi có thể sánh ngang với mùa hè.
Mạnh Hủ Nhiên duỗi một chân kẹp chăn giữa hai chân, cuộn người nằm nghiêng lại, hơn nửa bên mông có chút đau nhức. Nhưng cô ấy không để ý tới, lại nhắm mắt lại trong chốc lát, đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng. Chăn trong phòng là kiểu mát lại trơn trượt, hiện tại cảm giác trên chân lại thật mềm mại nhung nhung.
Tiểu Mãn sao?
Cuối đầu nhìn xuống thì thấy là chiếc chăn nhỏ trên ghế sofa kia.
Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, cảm thấy mông đau nhức một trận, liền nhe răng trợn mắt chờ một lát mới bỏ qua được cơn đau cơn đau, vén chăn lên, xỏ dép vào rồi khập khiễng mà đi ra ngoài.
Trong bếp có chút động tĩnh, Mạnh Hủ Nhiên mở cửa đi vào, cô nhìn thấy bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-hai-mat/3646966/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.