Tiếng Mạnh Hủ Nhiên thút tha thút thít nức nở trong điện thoại đứt quãng vang lên bên tai cô.
Có vẻ như rất khó giải quyết.
Bạc Minh Yên không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đi tới phòng ngủ chính, lễ phép gõ gõ cửa.
Tiếng gõ cửa đầu tiên vang lên, trong phòng cùng trong điện thoại di động đều vang lên giọng nói nũng nịu, phun tào của Mạnh Hủ Nhiên: "Khách khí như vậy khi nào, mau vào đi!"
"..." Bạc Minh Yên lành tính mà lên tiếng, sau đó cúp điện thoại, rồi xoay tay nắm cửa đi vào.
Phòng ngủ chính rất rộng. Lần trước Bạc Minh Yên bước vào, chỉ là để đưa thuốc cho Mạnh Hủ Nhiên nên không có nhìn kỹ, bây giờ nhìn xung quanh mới nhận ra rằng nó lớn đến gần như có thể so với phòng khách.
Chỉ là không thấy bóng dáng Mạnh Hủ Nhiên đâu.
"Mạnh Hủ Nhiên?" Bạc Minh Yên thử gọi một tiếng.
Cô còn chưa nói xong, thì có một âm thanh loáng thoáng từ hướng phòng tắm phát ra.
"Ai! Tôi đang ở trong phòng tắm!" Giọng của Mạnh Hủ Nhiên mang theo chút giọng mũi.
Bạc Minh Yên theo tiếng động đi tới, đang định mở cửa phòng tắm ra thì cửa đã tự mình mở, Bạc Minh Yên ngẩn người, phía dưới truyền đến một tiếng meo.
Tiểu Mãn quen thuộc mà mở cửa này rồi, nó móc chân vào khe hở rồi đẩy khe hở đó ra, làm cho nó ngày càng lớn, sau đó toàn bộ cơ thể con mèo lướt vào trong như dòng nước uốn lượn.
"..."
Con mèo này nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-hai-mat/3645652/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.