Chương trước
Chương sau
Tiếng Mạnh Hủ Nhiên thút tha thút thít nức nở trong điện thoại đứt quãng vang lên bên tai cô.

Có vẻ như rất khó giải quyết.

Bạc Minh Yên không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đi tới phòng ngủ chính, lễ phép gõ gõ cửa.

Tiếng gõ cửa đầu tiên vang lên, trong phòng cùng trong điện thoại di động đều vang lên giọng nói nũng nịu, phun tào của Mạnh Hủ Nhiên: "Khách khí như vậy khi nào, mau vào đi!"

"..." Bạc Minh Yên lành tính mà lên tiếng, sau đó cúp điện thoại, rồi xoay tay nắm cửa đi vào.

Phòng ngủ chính rất rộng. Lần trước Bạc Minh Yên bước vào, chỉ là để đưa thuốc cho Mạnh Hủ Nhiên nên không có nhìn kỹ, bây giờ nhìn xung quanh mới nhận ra rằng nó lớn đến gần như có thể so với phòng khách.

Chỉ là không thấy bóng dáng Mạnh Hủ Nhiên đâu.

"Mạnh Hủ Nhiên?" Bạc Minh Yên thử gọi một tiếng.

Cô còn chưa nói xong, thì có một âm thanh loáng thoáng từ hướng phòng tắm phát ra.

"Ai! Tôi đang ở trong phòng tắm!" Giọng của Mạnh Hủ Nhiên mang theo chút giọng mũi.

Bạc Minh Yên theo tiếng động đi tới, đang định mở cửa phòng tắm ra thì cửa đã tự mình mở, Bạc Minh Yên ngẩn người, phía dưới truyền đến một tiếng meo.

Tiểu Mãn quen thuộc mà mở cửa này rồi, nó móc chân vào khe hở rồi đẩy khe hở đó ra, làm cho nó ngày càng lớn, sau đó toàn bộ cơ thể con mèo lướt vào trong như dòng nước uốn lượn.

"..."

Con mèo này nuôi đến tuyệt thật.

Cánh cửa được mở ra, hơi nước nóng bao trùm hương thơm ngào ngạt giữa không trung, từ từ bốc lên.

Ánh mắt Bạc Minh Yên dõi theo bước đi của Tiểu Mãn, cửa kính phòng tắm cũng đang mở ra, hơi nước từ bên trong cuồn cuộn không ngừng lan ra bên ngoài.

Lúc này, Tiểu Mãn đã bước đi kiểu mèo, giẫm lên vết nước trên sàn gạch men sứ, đi đến chỗ bên cạnh Mạnh Hủ Nhiên, nghiêng đầu dựa vào cái đuôi đen đầy lông của mình về phía Mạnh Hủ Nhiên chậm rãi đung đưa, quét qua trên đùi vừa hồng vừa trắng.

Lông mi thật dài của Bạc Minh Yên nhẹ nhàng mà nâng lên.

Mạnh Hủ Nhiên nửa người tựa vào bồn tắm, một tay ôm thành bồn tắm, dáng ngồi quyến rũ, lỏng lẻo mặc trên người chiếc áo choàng tắm màu trắng, không buộc chặt nên phía cổ áo đã lộ ra nửa bờ vai ngọc như thác nước, mái tóc đen có chút hỗn độn, hơi rối xõa trên vai.

Áo choàng tắm dài tới đùi, hai chân để lên nhau dưới tà áo tắm, xương thịt cân đối, đường cong rõ ràng, da thịt bị nhiệt khí dựng lên một tầng hồng phấn.

Đen đen, trắng trắng, tạo nên tương phản thị giác cực hạn.

Mạnh Hủ Nhiên đang vặn cổ đối mặt với cô, trên khuôn mặt nhợt nhạt hồng hào mơ hồ hiện lên dấu vết của những giọt nước mắt chưa khô, dưới ánh sáng của đèn dây tóc, đôi mắt đỏ hoe của cô tràn đầy nước mắt, ánh mắt rưng rưng.

Khi cô ấy nhìn thấy Bạc Minh Yên dòng chảy tuổi thân như được kích hoạt, những giọt nước mắt như những viên ngọc trai từ đôi mắt cùng lệ chí mà rơi ra.

Không khí nóng bức mờ mịt quanh quẩn quanh cô ấy, trông mơ hồ lại quyến rũ.

Nếu bỏ qua chiếc dép đã mang đến qua mắt cá chân thì hình tượng này vẫn xinh đẹp lắm.

Bạc Minh Yên nghiêng nghiêng đầu.

"Cô còn cười, tôi đau sắp chết, mau tới đây giúp tôi." Mạnh Hủ Nhiên nhìn động tác cùng cổ họng cuộn cuộn lên của cô là biết, cô đang cười khúc khích, giọng nói vì tức giận mà run lên.

Mới khóc nên âm sắc càng trầm hơn.

Bạc Minh Yên xoa xoa lỗ tai, nén cười lại, rất ngay thẳng hỏi: "Tôi có thể giúp được gì?"

"Giúp tôi kéo đôi dép này ra." Mạnh Hủ Nhiên nâng nâng chân lên ra lệnh như một đại tiểu thư.

Mạnh Hủ Nhiên cũng từng cố gắng tự mình đứng dậy, nhưng chiếc dép bị kẹt, còn mông bị ngã cũng bị đau. Hơn nữa, đã ngâm mình trong bồn tắm rất lâu nên không còn sức lực nữa, mà bắt đầu bất lực rên rỉ, vừa tuổi thân vừa tội nghiệp mà tố khổ: "Nó làm tôi đau lắm."

Bạc Minh Yên không nhịn được nữa bước chân bước cũng dài hơn. Sau khi đến bên cạnh Mạnh Hủ Nhiên, cô ngồi xổm xuống, đưa tay ra nhưng không có làm bước tiếp theo.

Hai chân trước mặt hồng hồng đã nhạt đi, có chút trắng bệch, Bạc Minh Yên lại có chút bối rối không biết phải xuống tay như nào.

Trong lúc cô đang do dự, Mạnh Hủ Nhiên trực tiếp nhấc chân lên, hít hít cái mũi, thúc giục nói: "Mau lên mau lên, chân tôi giống như đã sưng tấy lên rồi."

Bạc Minh Yên khẽ thở dài một cái.

Đôi chân thon dài như bạch ngọc đáp lên lòng bàn tay của Bạc Minh Yên, mảnh mai, non mịn lại trắng nõn. Móng màu hồng đào làm những ngón chân nhỏ nhắn trông thật dễ thương, mắt cá chân cũng tinh tế.

Nhưng không thể rút đôi dép ra được, mới bắt đầu dùng một chút lực, Mạnh Hủ Nhiên bắt đầu ngao ngao kêu lên, Tiểu Mãn bên cạnh cũng bắt đầu hú hét theo cô ấy, một người một mèo ôn đến Bạc Minh Yên sắp nổ tung.

Bạc Minh Yên buông chân xuống: "Rút chắc chắn nó sẽ không ra đâu, tôi đi lấy kéo, dép này phải bỏ."

Mạnh Hủ Nhiên"Nga" một tiếng rồi nói: "Bỏ đi thì bỏ đi, Trong tủ phía dưới bồn rửa tay có kéo."

Bạc Minh Yên trực tiếp đi ra ngoài, Mạnh Hủ Nhiên nhăn nhăn mày.

Khoảng hai phút sau, cô quay lại mang theo một đôi dép lê, rồi lấy chiếc kéo trong tủ ra. Đó là đôi dép mà cô ấy mua trong chuyến công tác lần trước. Vì trông không đẹp lắm nên kể từ khi trở về Mạnh Hủ Nhiên cũng chưa bao giờ mang chúng.

Mạnh Hủ Nhiên vốn muốn nói rằng mình không muốn đi đôi giày xấu xí như vậy, nhưng khi Tiểu Mãn đến dưới chân Bạc Minh Nghiên, ánh mắt cô ấy cũng vô thức bắt đầu rơi xuống theo, trên chân Bạc Minh Yên chính là đang mang đôi giống như vậy.

Vừa rồi, Bạc Minh Yên cũng không phải mang đôi này.

Lời gần ra tới miệng đã bị cô ấy nuốt trở vào. Hàng mi dài đẫm nước mắt của Mạnh Hủ Nhiên run rẩy tựa cánh bướm, kéo mặt hồ trong lòng cô ấy gợn lên từng đợt sóng.

Bạc Minh Yên hỏi: "Tự mình cắt?"

"Cô cảm thấy tôi như vậy cũng có thể tự cắt sao?" Mặt hồ trong lòng Mạnh Hủ Nhiên nháy mắt bình tĩnh lại, cô ấy khoa tay múa chân một chút, đưa tay chỉ vô tư thế nửa ngồi nửa nằm hiện tại của mình, nói: "Vậy không phải đang khi dễ kẻ yếu sao?"

Nói xong, cảm thấy vô cùng tủi thân, chóp mũi lại đỏ bừng.

Bạc Minh Yên thở dài: "...Đã biết, kẻ yếu."

Mạnh Hủ Nhiên lau lau nước mắt: "...Cảm ơn chị."

Chữ "chị" lọt vào tai cô, Bạc Minh Yên ngẩn người.

Cô nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, ngồi xổm xuống, sau đó đặt đôi dép dưới chân Mạnh Hủ Nhiên, rồi dùng ngón tay đẩy dép của Mạnh Hủ Nhiên ra một chút, dùng kéo cẩn thận thò vào khe hở.

Ngay khi sống dao chạm vào mu bàn chân, Mạnh Hủ Nhiên rít lên như thể Bạc Minh Yên dùng mũi dao đâm vào cô ấy.

Bạc Minh Yên lập tức dừng động tác lại: "Tôi đâm vô cô sao?"

"Vậy thì không có, nhưng tôi có cảm giác như đã đâm vậy." Mạnh Hủ Nhiên đưa ra yêu cầu nói: "Chậm lại một chút, ôn nhu thêm một chút."

Bạc Minh Yên cảm thấy, lúc cắt cô đã đủ chậm rãi đủ nhẹ nhàng.

Ngày này kiều khí đến mức dường như đang tự tìm thêm việc.

Bạc Minh Yên vẫn tốt bụng đáp lại "Được".

Phần trên của đôi dép nhanh chóng bị cắt ra.

Bạc Minh Yên giơ đôi dép đã cắt xong lên hỏi: "Này vứt đi nhé?"

"Ừm ừm." Mạnh Hủ Nhiên gật đầu.

Bạc Minh Yên ném đôi dép đã cắt vào thùng rác cạnh bồn rửa bên ngoài, cất chiếc kéo đi rồi quay lại nhìn Mạnh Hủ Nhiên vẫn ngồi dưới đất xoa xoa mắt cá chân: "Sao còn ngồi nữa? Bộ sàn không lạnh sao?"

"Lạnh chứ, nhưng tôi không đứng lên được." Mạnh Hủ Nhiên mím môi, có chút xấu hổ, thấp thấp giọng nói: "Mông đau."

Nói xong liền dùng loại ánh mắt "Yếu đuối, đáng thương, lại bất lực" mà nhìn về phía Bạc Minh Yên.

"Đã biết, tôi đỡ cô lên." Bạc Minh Yên không biết chính mình đã thở dài lần thứ bao nhiêu, cô thật sự hoài nghi kiếp trước mình đã nợ Mạnh Hủ Nhiên rất nhiều.

Đi đến bên cạnh Mạnh Hủ Nhiên, Bạc Minh Yên cúi người xuống, duỗi tay rồi vòng qua ôm lấy eo Mạnh Hủ Nhiên.

Eo thon tựa cây liễu yếu ớt, một tay đã có thể ôm trọn, khi cô ôm vào, mùi thơm của tóc quanh quẩn ở mũi, động tác của Bạc Minh Yên hơi khựng lại, chợt nhớ đến giấc mơ đêm qua, cô cứng người lại, dưới tay vô thức dùng lực sau đó lại nhanh chóng buông ra.

Ai nha nha, không được, không được -" Mạnh Hủ Nhiên câu lấy cánh tay cô rồi dùng sức đứng lên, mông đau, chân cũng đau, cảm thấy bản thân mình như giá tan, bị Bạc Minh Yên ôm eo một chút đã lập tức cảm thấy bản thân như mất hết sức lực, nhu nhược không xương mà dựa ở trong lòng ngực Bạc Minh Yên.

Nhạy bén phát hiện Bạc Minh Yên cứng đờ, Mạnh Hủ Nhiên đè lại cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, thức lời tránh xa ra một chút, chỉnh lại áo choàng tắm, sau đó ngước mắt lên xem phản ứng của Bạc Minh Yên.

Bạc Minh Yên nửa híp mắt lại, ánh mắt từ dưới hàng mi dày rơi xuống đụng phải ánh mắt nhau.

Không gian dừng lại trong khoảnh khắc.

Tiểu Mãn kêu lên một tiếng, quay xanh đánh giá hai người.

Bạc Minh Yên quay mặt đi, đôi mắt xanh như khói tối tăm như rừng rậm đêm khuya, giọng nói cô khàn khàn mà chính cô cũng không nhận ra: "Lại làm sao vậy?"

Tuy là hỏi như vậy, nhưng trong giọng nói lại không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào.

Mạnh Hủ Nhiên liếm đôi môi khô khốc nói: "Tôi té nặng lắm, đi không nổi."

Bạc Minh Yên: "Một chút cũng không bước được?"

Mạnh Hủ Nhiên rũ mắt xuống nhìn chằm chằm mặt đất, cắn môi dưới, đang tự xem bản thân có thể tự đi hay không.

Một lúc sau, Mạnh Hủ Nhiên rất kiên định nói: "Đúng vậy! Một chút cũng không đi được!"

Bạc Minh Yên: "..."

Khí thế như này đúng là không nhìn ra là một chút cũng không thể đi được.

Mạnh Hủ nhiên chớp mắt nói: "Cô ôm tôi ra ngoài đi."

Nếu không có giấc mơ đó, có lẽ Bạc Minh Yên sẽ ôm cô ấy rồi, nhưng hiện tại cô không muốn rời xa Mạnh Hủ Nhiên cho nên không muốn tâm tình xấu hổ này càng sâu thêm. Bạc Minh Yên suy nghĩ vài giây nói: "Cô đỡ tường trước đi, đợi tôi một chút."

Mạnh Hủ Nhiên không biết tại sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo, khi Bạc Minh Yên bước ra khỏi phòng tắm trông có chút gấp gáp.

Vẫn nhớ tới lần trước Bạc Minh Yên từ chối ôm, Mạnh Hủ Nhiên nghĩ nghĩ rồi nói thêm: "Tôi cũng đã biết năng lực vận động của cô rồi, ôm đến trên sô pha xa như vậy, cô sẽ không ôm... không, nổi..."

Âm cuối Mạnh Hủ Nhiên càng nói càng thấp, cuối cùng hoàn toàn im lặng, nhìn chằm chằm nhìn Bạc Minh Yên đang đẩy chiếc ghế máy tính có bánh lăn vào phòng tắm.

Sau khi nghiến răng nghiến lợi nhiều lần, Mạnh Hủ Nhiên mới có thể giữ được phẩm chất có giáo dục của mình.

Bạc Minh Yên làm ra động tác "Mời": "Tôi ôm không được cô cũng không sao."

"..." Mạnh Hủ Nhiên bĩu môi, duỗi tay ra như một lão Phật gia.

Bạc Minh Yên nhìn Mạnh Hủ Nhiên phồng miệng lên như con cá nóc, thì cong cong môi, một cảm giác dễ chịu không thể giải thích được.

Cô đỡ Mạnh Hủ Nhiên ngồi lên ghế, sau đó đẩy ghế ra ngoài, thuận miệng hỏi: "Cô sao lại bị như vậy?"

Mạnh Hủ Nhiên cụp mắt xuống, dùng ngón tay nghịch dây buộc áo choàng tắm, giải thích nói: "Tôi vừa ngâm tắm xong, xả nước trong bồn tắm, sau đó cô gọi điện cho tôi, nên tôi vội đi lấy điện thoại, liền bị trượt chân."

Nghe vậy, Bạc Minh Yên nhướng mày: "Ba giờ chiều còn ngâm tắm à?"

Mạnh Hủ Nhiên ngừng vòng tay, ánh mắt lóe lên: "Tắm cũng cần chọn thời gian đi sao? Bồn mát xa đó mưa về tới giờ còn chưa dùng qua, đúng lúc nhàn rỗi không có gì làm, mà ngày hôm qua chơi mệt như vậy, nên muốn trải nghiệm tận hưởng một chút."

Kỳ thật không cần phải giải thích tỉ mỉ như vậy, Bạc Minh Yên có chút cảm giác không thể nói tới, cô im lặng.

Im lặng vài giây, Mạnh Hủ Nhiên lên tiếng: "Cô có muốn trải nghiệm hay không á? Cực kỳ thoải mái."

Giọng điệu của cô ấy nói tới rất kiên định, nghe phảng phất chỉ như một lời mời rất đơn thuần, chân thành và hào phóng.

Đẩy chiếc ghế đến cạnh ghế sofa, Bạc Minh Yên lấy chiếc chăn mỏng trên ghế sofa đưa cho Mạnh Hủ Nhiên rồi đắp lên chân cô ấy, vừa vặn nhìn quét qua đôi chân giơ lên ​​của Mạnh Hủ Nhiên, mắt cá chân vẫn còn có chút ửng đỏ, nên cô đùa giỡn nói: "Vậy thì tôi cũng sẽ bị ngã trong phòng tắm như cô sao?"

Giây tiếp theo đã nghe thấy Mạnh Hủ Nhiên dùng giọng điệu nâng cao mà nói: "Cũng đúng, tôi đây là đại nhân rộng lượng, tôi sẽ ôm cô ra ngoài."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.