Chương trước
Chương sau
Mạnh Hủ Nhiên ngơ ngác nhìn Bạc Minh Yên hồi lâu, một lúc lâu sau lông mi dài của cô mới chớp chớp mấy lần. Dường như phải mất một khoảng thời gian dài cô ấy mới nhận ra hình tượng của mình trong lòng Bạc Minh Yên.

"Tôi nào có ngạo kiều với kiều khí, còn Kiều Kiều thì–"

Mạnh Hủ Nhiên nhếch miệng, bất mãn phản bác lại, sau đó lại xoay câu chuyện về: "Nghe cũng được, từ hôm nay trở đi, biệt danh của tôi sẽ là cái này~ cô cứ gọi tôi như vậy đi."

"Mãn Mãn nhanh," Mạnh Hủ Nhiên cong môi, nhướng mày, làm bộ dáng của công chúa nhỏ, âm cuối nâng lên trêu chọc cô, "Gọi tôi một tiếng nghe thử xem nào."

Không nói ra ra biệt danh thật của mình mà còn có thêm một cái khác. Bạc Minh Yên mơ hồ hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Mạnh Hủ Nhiên: "Trêu mèo sao?"

Thật là có chút giống như khi cô ấy chơi với con mèo ở nhà, Mạnh Hủ Nhiên bị chọc trúng huyệt cười.

Nhìn thấy Mạnh Hủ Nhiên cười đến giống như một kẻ ngốc, Bạc Minh Yên cũng bị ảnh hưởng, trong đáy mắt nhộn nhạo hiện lên một chút ý cười.

Cô, một người bên ngoài rất ôn hòa nhưng thật ra là lạnh lùng từ trong xương tủy, không muốn thân thiện cũng lười lười quản lý các mối quan hệ, vậy nên đã nhiều năm không có nhiều bạn bè gì.

Người như Mạnh Hủ Nhiên vậy, đây lần đầu tiên Bạc Minh Yên tiếp xúc.

Giống như cơn gió đầu xuân, đôi khi được bao bọc trong trời đông giá rét, đôi khi lại ấm áp mềm mại, sẽ luôn không biết đột nhiên cô ấy sẽ dùng nhiệt độ từ góc độ nào đến đây trêu chọc.

Luôn rất có chừng mực, không làm người ta chán ghét.

Đôi mắt của Mạnh Hủ Nhiên cong thành hình trăng lưỡi liềm, khuôn mặt thanh thanh tú tú nở nụ cười động lòng người, tóc đuôi ngựa mà hôm nay cô ấy buộc, bồng bềnh trên đỉnh đầu.

Ánh đèn của sân băng chiếu lên phía trên, làm cho nó càng thêm suôn mượt, mềm mại.

Bạc Minh Yên bỗng nhiên rất muốn xoa xoa tóc cô ấy.

Mạnh Hủ Nhiên chống tay lên đùi, cười đến thở dốc. Lúc này mới bình tĩnh lại. Cô ngắt quãng giải thích: "Không phải... Tôi kêu cô kêu... biệt danh mới của tôi."

"Ồ." Bạc Minh Yên chậm rãi lướt qua, giơ tay lên rồi tùy ý mà xoa đầu Mạnh Hủ Nhiên như ở nhà sờ cái đầu tròn trịa của Tiểu Mãn vậy: "Lại đây nào, Mạnh Kiều Kiều."

Lúc ở nhà, Bạc Minh Yên thỉnh thoảng sẽ cho Tiểu Mãn ăn bánh quy mèo, chính là dùng giọng điệu đều đều lười biếng mà Mạnh Hủ Nhiên đã nghe thấy mấy lần này đây.

"Tôi nghĩ cô mới chính là người trêu mèo á." Mạnh Hủ Nhiên một tay nắm lấy vạt áo của Bạc Minh Yên, tay kia che đầu mình lại, dùng ngón tay vuốt lại mái tóc bị Bạc Minh Yên làm rối tung.

Động tác đột nhiên dừng lại.

"Cô kêu tôi là cái gì?" Mạnh Hủ Nhiên ngẩng đầu, hơi hơi mở to mắt, nhìn về phía Bạc Minh Yên.

Giống như con mèo ở nhà thỉnh thoảng lại toát ra biểu cảm không thể tin được như thế.

Bạc Minh Yên vô thức nhếch lên khóe miệng nhẹ một cái, ngược lại hỏi: "Tôi kêu cô là gì?"

Bạc Minh Yên lần này không có ý trêu chọc Mạnh Hủ Nhiên, chỉ là vừa rồi cô nói ba chữ đó rất trôi chảy, nhưng bây giờ cô đang đối mặt với Mạnh Hủ Nhiên, cô nhìn Mạnh Hủ Nhiên bỗng nhiên ba chữ này trở nên khó nói ra.

Mạnh Hủ Nhiên không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô.

Họ nhìn nhau được hai ba giây, Bạc Minh Yên đành bại trận quay mặt đi. Cô kéo vạt áo đang bị đầu ngón tay Mạnh Hủ Nhiên nắm giữ ra, tiến lên hai bước nói: "Tôi kêu cô đến đây. "

Mạnh Hủ Nhiên hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này nên mím môi phát ra âm thanh "Thích" một tiếng. Cô ấy từ từ điều chỉnh phương hướng, nắm lan can hàng rào bên cạnh, bước hai bước như rùa bò.

".....Đây là sắp học thành tài mà cô nói sao?" Bạc Minh Yên cố ý nói mấy chữ cuối cùng nhấn mạnh càng thêm ý vị sâu xa.

Mạnh Hủ Nhiên bên trong cảm thấy xấu hổ, bên ngoài lại giả vờ bình tĩnh nói: "Ít nhất tôi không bị ngã."

Bạc Minh Yên gật đầu: "Lợi hại."

Mạnh Hủ Nhiên rất hưởng thụ, không hề khiêm tốn nói: "Đương nhiên."

"Lợi hại như vậy, chắc không cần tôi dạy." Bạc Minh Yên nói.

Mạnh Hủ Nhiên: "..."

Vẻ mặt không nói nên lời của Mạnh Húc kết hợp cùng chiếc đệm chống ngã màu hồng trên người cô ấy trông mười phần tương phản. Thoạt nhìn ngớ ngẩn lại quá mức buồn cười.

Bạc Minh Yên ráng nhịn không được nâng khóe môi lên.

Trong tình thế hiện tại, Mạnh Hủ Nhiên hoặc phải mạnh mẽ giữ thể diện không nhận sự giúp đỡ của Bạc Minh Yên, hoặc là cầu cứu rồi vứt bỏ thể diện.

Thể diện hoặc Bạc Minh Yên cũng chỉ có thể giữ được một cái.

Vậy thì chỉ có thể... không biết xấu hổ.

Mạnh Hủ Nhiên cắn môi, cụp mắt xuống, trực quan nhìn ra được khoảng cách giữa cô ấy với Bạc Minh Yên.

Buông tay vịn ra, Mạnh Hủ Nhiên như con chim cánh cụt trượt một chút về phía Bạc Minh Yên, ôm lấy cổ tay của Bạc Minh Yên, dùng lực giữ vững cơ thể, nói: "Là tôi khoác lác, tôi không lợi hại chút nào, xin hãy dạy cho tôi."

Có lẽ do cô ấy đã nắm tay vịn quá lâu, nên tay Mạnh Hủ Nhiên lạnh ngắt như băng, giống như đang đeo một chiếc vòng tay bằng băng quanh cổ tay, lạnh đến mức Bạc Minh Yên vô thức rụt tay lại.

Nhạy cảm nhận thức được sự rút tay về của Bạc Minh Yên, Mạnh Hủ Nhiên sửng sốt một chút, rồi chậm rãi buông tay cô ra.

Bạc Minh Yên liếc nhìn đầu ngón tay co lại của Mạnh Hủ Nhiên, nhìn khuôn mặt nhỏ đang thất vọng của cô ấy, cố tình giải thích thêm một câu: "Tay cô lạnh quá."

Là như vậy sao.

Mạnh Hủ Nhiên "Ồ" một tiếng, rồi tự thổi hơi nóng vào tay mình, xoa xoa đôi tay, mãi cho đến khi nó ấm trở lại mới đưa tay về phía Bạc Minh Yên, nhướng mày: "Bây giờ không lạnh nữa, cô có thể nắm tay để dạy tôi chứ?"

Vừa rồi là bởi vì lạnh nên mới không muốn tiếp xúc, nhưng bây giờ đã hết lạnh rồi rồi, không có lý do gì để từ chối.

Bạc Minh Yên bật cười. Đây cũng không phải lần đầu tiên ôm cô ấy vào lòng, không phải lần đầu tiên nắm tay. Hôm đi công tác đã làm hết rồi.

Nhưng chính là có cảm giác có chút không giống nhau, nhưng cũng không thể nói được nó khác ở điểm nào.

Bạc Minh Yên hít một hơi rồi nắm lấy tay Mạnh Hủ Nhiên.

Lòng bàn tay dán sát chỗ ấm áp, Mạnh Hủ Nhiên cúi đầu mím môi, kìm nén lại khóe môi đang cong lên.

Bạc Minh Yên dạy: "Nghiêng phần thân trên về phía trước, uốn cong đầu gối và giữ trọng tâm hướng xuống."

Mạnh Hủ Nhiên ngoan ngoãn làm theo.

Bạc Minh Yên cúi đầu đánh giá tư thế của cô ấy, im lặng nhắc nhở: "Dang rộng chân ra."

Cô không dùng chút sức lực nào nói ra lời này, trầm thấp chậm rãi, mang theo chút lười biếng lại câu dẫn.

Sau vài ngày tiếp thu kiến ​​thức thực chiến, đầu óc Mạnh Hủ Nhiên tràn ngập mấy thứ rác rưởi tà đạo, ý nghĩ của cô ấy đột nhiên miên man bất định.

Bạc Minh Yên cảm giác được lưng Mạnh Hủ Nhiên cứng đờ.

Một giây trước hắn còn đang mềm mụp làm nũng mong cô chỉ giáo, bây giờ lại đột nhiên bị đông cứng thành tiểu người gỗ.

Chẳng lẽ bởi vì không còn tay vịn tập trượt băng nên quá căng thẳng sao?

Bạc Minh Yên muốn trấn an mà vuốt ve tay Mạnh Hủ Nhiên, nhẹ giọng nói: "Thả lỏng chút."

"..." Mạnh Hủ Nhiên hít một hơi.

Bạc Minh Yên cũng hít một hơi thật chậm và sâu theo cô ấy, kiên nhẫn nói: "Đừng căng thẳng, thả lỏng, dang rộng chân ra."

Mạnh Hủ Nhiên hắng giọng, mạnh mẽ phủ nhận: "Tôi không căng thẳng."

"Cô, không, căng, thẳng?" Bạc Minh Ngạn từng chữ từng chữ cắn chặt. Ánh mắt cô từ khóe mắt rơi vào bàn tay hai người đang nắm chặt. Cô nhịn không được nữa: "Tay tôi sắp gãy luôn rồi."

"..."

Hai người, gộp lại là hổ lang chi từ.

Sắc mặt Mạnh Hủ Nhiên đỏ bừng, nhanh chóng buông Bạc Minh Yên ra, đưa tay sang bên cạnh nắm chặt, đầu ngón tay ghim vào lòng bàn tay, trong nháy mắt đó cơn đau nhẹ lan ra, làm cô ấy hòa hoãn lại rất nhiều, cô thầm nói "Tôi thực sự không lo lắng."

Bạc Minh Yên xoa nắn khớp ngón tay, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng lại hồng hào của Mạnh Hủ Nhiên một lúc, quyết định không tranh cãi vấn đề này với cô ấy nữa, nói: "Tôi một bên làm mẫu cho cô xem."

Mạnh Hủ Nhiên thu hồi suy nghĩ: "Được."

"Đẩy chân phải xuống đất bằng mép trong giống như tôi. Đừng nhấc lên. Dùng chân trái để điều khiển hướng và trượt về phía trước. Sau khi đẩy chân phải xuống đất, nhanh chóng thu lại rồi trượt bằng cả hai chân. Tiếp theo là chân trái..."

Bạc Minh Yên làm mẫu xong liền quay lại, tự nhiên đưa tay ra cho Mạnh Hủ Nhiên nắm, nói: "Thử xem."

Mạnh Hủ Nhiên gật đầu, dựa theo tư thế của Bạc Minh Yên trượt một đoạn dài.

Thấy cô trượt băng khá tốt, Bạc Minh Yên đề nghị: "Tôi buông tay, cô tự trượt một đoạn thử nha?"

"Được."

Mạnh Hủ Nhiên ra dáng ra hình mà tạo dáng xong, sau đó nhẹ nhàng di chuyển, giữa không trung đưa tay ra múa một chút.

Động tác buồn cười, nhìn cũng dễ thương.

Bạc Minh Yên có chút muốn cười, lại nhịn không được, từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười khanh khách: "Cô đang làm gì vậy?"

Mạnh Hủ Nhiên quay đầu trừng mắt nhìn cô, ngập ngừng nói: "Tôi sợ á."

Bạc Minh Yên cười nói: "Sợ cái gì?"

"Tôi bên cạnh cô mà."

"Sẽ không để cô ngã đâu."

Ngay cả khi Bạc Minh Yên vừa cười vừa nói, cô cũng luôn nói với giọng điệu bình tĩnh, không có cảm xúc thăng trầm gì. Nhưng đôi mắt xanh khói ấy lại giống như một vũng nước, ôn nhu mà tỏa sáng.

Rất làm lòng người yên tâm.

Mạnh Hủ Nhiên quay đầu lại, tập trung tinh thần, thật chậm rãi trượt trên mặt sân trơn.

Lúc đầu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ nhưng người phía trước bất ngờ ngã xuống nên kéo theo người bạn dạy trượt băng bên cạnh cũng ngã theo. Mạnh Hủ Nhiên hoảng sợ mất thăng bằng, vô thức đưa tay nắm lấy tay Bạc Minh Yên, nhưng vừa chạm vào được đã buông ra.

Bạc Minh Yên nhíu mày, một tay ôm lấy lưng Mạnh Hủ Nhiên, tay còn lại vòng qua eo cô ấy, giúp cô ổn định cơ thể trước, sau đó mới buông ra, nói: "Chậm thôi, đừng hoảng sợ."

Hơi ấm còn sót lại trên eo tựa như có thể đốt cháy làn da của cô ấy. Mạnh Hủ Nhiên che ngực lại, gật gật đầu.

Cảm giác như trái tim đang đập thình thịch của cô ấy sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mất rồi.

Khi đi vòng qua hai người ngã xuống trước đó, ánh mắt Bạc Minh Yên chuyển tới đuôi mắt, nhìn thoáng qua khuôn mặt căng thẳng của Mạnh Hủ Nhiên. Bạc Minh Yên rũ mắt xuống, nắn vuốt ngón tay.

Một người sợ ngã như vậy, lại vì sợ liên lụy cô mà buông tay ra.

Khoảnh khắc nhận ra điều này, trái tim Bạc Minh Yên bỗng chốc đập thình thịch, như thể đột nhiên bước hụt bậc thang cũng giống như đang bị thứ gì đó cào một chút.

Lộc Yêu cùng Nguyệt Uẩn Khê không biết từ đâu đi tới, chào hỏi: "Mãn Mãn, xong rồi, đi ăn cơm nhé."

Cảm giác vi diệu trong nháy mắt biến mất, Bạc Minh Yên tỉnh táo lại đáp: "Ồ, được rồi."

"Hả?" Mạnh Hủ Nhiên kinh ngạc hỏi Lộc Yêu: "Không phải cô thuê huấn luyện viên sao?"

"Ừ." Lộc Yêu vén tóc lên, nhìn Nguyệt Uẩn Khê ở bên cạnh, "Cô ấy nói đã lỡ quên tôi, coi như đền bù nên cô ấy sẽ đích thân dạy tôi."

Nhìn thấy Mạnh Hủ Nhiên trượt băng thuận lợi, Lộc Yêu cười nói đùa: "Lợi hại vậy."

"Là cô Bạc giỏi, cô ấy dạy rất tốt." Mạnh Hủ Nhiên có dịp đương nhiên tự luyến.

Bạc Minh Yên nhìn cô ấy một cái.

"Cậu ấy quả thực rất giỏi. Chúng tôi từng nói cậu ấy là nữ hoàng băng giá." Lộc Yêu nói: "Thật ra không chỉ trên sân băng, cậu ấy còn có thiên phú thể thao cực cao."

Mạnh Hủ Nhiên tò mò hỏi: "Môn nào cô ấy cũng giỏi sao?"

"Cũng không phải." Lộc Yêu dựa vào Nguyệt Uẩn Khê đỡ ra sân băng. "Phải xem cậu ấy có hứng thú hay không."

Mới sáng nay, trước khi ra ngoài, cô còn khái quát tổng kết "Vận động yêu thích" của Bạc Minh Yên là "Vận động trên giường".

Bây giờ so với bốn chữ "Thiên phú cực cao" này.

Bạc Minh Yên cảm giác được lỗ tai nóng bừng, chân dừng lại một chút, suýt chút nữa đã bị ngã lần đầu tiên trong đời.

Mạnh Hủ Nhiên liếc nhìn đôi tai đỏ bừng của Bạc Minh Yên, cúi đầu giấu đi nụ cười.

......

Tác giả có lời muốn nói:

Mạnh·Đầu đầy rác rưởi tà đạo·Khả năng hiểu biết hạng nhất·Bậc thầy về khái quát tổng kết·Kiều Kiều vs Bạc·Thích vận động trên giường·Thiên phú cực cao·Mãn Mãn

......

S: Hôm trước mình có thấy một bạn cmt trên một truyện khác của mình như này: "Nếu bạn thấy người kia đẹp thì bạn không sao. Nhưng nếu bạn thấy người kia dễ thương thì bạn tiêu rồi:))" haha mọi người biết ai tiêu rồi chưa =))

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.