Chương trước
Chương sau
"Vận động trên giường mà tôi nói chính là ngủ," Bạc Minh Yên bị ý nghĩa khác của câu nói này làm cho tâm cũng kích động lên, nhưng cô có thể diễn, dùng vẻ ngoài bình tĩnh sửa lại cho đúng: "Ngủ cũng là một loại vận động..."

Bây giờ cô buồn ngủ muốn chết nên chỉ muốn ăn xong bữa sáng rồi quay lại ngủ tiếp.

Nửa câu sau còn chưa được nói hết, Mạnh Hủ Nhiên nhướng mày nhìn cô, lè nhè ngắt ngang lời cô đang nói: "Vậy cô vận động ngủ cùng ai?"

"Bản thân tôi." Tối qua Bạc Minh Yên thức rất lâu, ngủ không đủ đã dậy, nhất thời không phản ứng kịp, nên thành thành thật thật trả lời.

Mạnh Hủ Nhiên ngắn gọn "A" một tiếng, Bạc Minh Yên ngước mắt lên, liền nhìn thấy đầu ngón tay Mạnh Hủ Nhiên chạm chạm vào đôi môi đỏ tươi, ánh mắt không rõ ràng cứ như suy tư gì mà nhìn cô.

Đôi mắt hoa đào kia, khi nhìn chằm chằm người khác, luôn mang đến cho người ta cảm giác đang được nhìn một cách rất thâm tình.

Tuy nhiên, bộ lọc này rất nhanh đã bị phá vỡ.

Mạnh Hủ Nhiên chớp chớp mắt, lộ ra vẻ khó hiểu, kinh ngạc nói: "Làm sao tôi có thể tự mình vận động trên giường? Chẳng lẽ..."

"..."

Lúc này, Bạc Minh Yên có một loại cảm giác rất mãnh liệt là càng nói càng bị bôi đen.

Nếu còn tiếp tục nói về cái này, thì chủ đề sẽ chuyển từ đường lớn bằng phẳng sang bánh xe.

"Chẳng lẽ cái gì? Nhắm mắt, ngủ nướng, nằm mơ." Bạc Minh Yên mặt lạnh lùng, nghiêm trang, nhất định phải đưa chủ đề trở lại đúng hướng.

Tuy nhiên, đối phương lại là một tiểu ma đầu, miệng phát ra một tiếng "ồ" dài ngoằng, lời nói mang theo chút ý cười, rõ ràng là đang trêu chọc: "Là mộng xuân hả?"

Cứ như vậy, trong lúc đó Bạc Minh Yên thiếu chút nữa đã không giữ được nét ngụy trang ôn hòa của mình nữa.

Đặc biệt là khi cô nhìn thấy bàn tay Mạnh Hủ Nhiên đặt trên đôi môi đỏ mọng của cô ấy rồi từ từ cong lên, che đi một nửa khóe miệng đang nhếch lên, vụng trộm cười cô.

Cô chắc chắn rằng Mạnh Hủ Nhiên là đang cố ý, giống như buổi sáng hôm ngủ với cô trong chuyến công tác kia, là cố ý trêu chọc cô.

Đương nhiên Mạnh Hủ Nhiên biết Bạc Minh Yên không có ý như vậy, rõ ràng chỉ là muốn trêu chọc Bạc Minh Yên, hơn nữa còn muốn thử cô. Cô ấy biết ai cũng có nhu cầu sinh lý, tự làm chuyện đó là hiện tượng bình thường.

Nhưng nhìn mặt Bạc Minh Yên, lãnh cảm tiêu chuẩn, ngũ quan sắc sảo, vẻ mặt lạnh lùng, biểu cảm tê liệt cũng rất vi diệu...

Đây là không vui nữa.

Mạnh Hủ Nhiên nhịn cười, buông tay xuống, nhẹ nhàng thở dài.

"Đừng giận đừng giận, tôi chỉ đùa thôi." Mạnh Hủ Nhiên đối với việc dỗ dành Bạc Minh Yên cũng gọi là quá quen thuộc, có thể dễ dàng nói ra những điều mà trước đây đây chết cô ấy cũng không nói: "Xin lỗi mà, tôi sai rồi, được không?"

Nghe được câu đầu tiên, trong lòng Bạc Minh Yên chợt dấy lên một ngọn lửa nhỏ, cô muốn nói: "Nếu đối phương không thấy buồn cười thì đó không phải là đùa." Kết quả Mạnh Hủ Nhiên làm nũng xin lỗi cô tựa như một trận gió thổi qua, cứ thế đến là dập tắt ngọn lửa nhỏ của cô.

Lời nói đến môi rồi Bạc Minh Yên phải phanh lại, Bạc Minh Yên tự làm mình sặc luôn rồi, ở cổ không ngừng thắt lại khi ho, đôi môi đặt dưới những ngón tay trắng nõn trở nên khô khốc trắng bệch.

Mạnh Hủ Nhiên vội đứng dậy vỗ vỗ sau lưng cô, sau đó thuận  tay cầm nửa cốc sữa đậu nành trên bàn đưa cho cô.

Bạc Minh Yên ngừng ho, cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Cô cầm lấy chiếc cốc giấy, môi gần như chạm vào cái lỗ nhỏ trên nắp cốc, nhưng cô đột nhiên dừng lại.

Đây là chiếc cốc mà Mạnh Hủ Nhiên đã uống.

Trên nắp cốc chỉ có một chỗ để uống, mà gần đó còn có in một vết son môi mờ nhạt, khi nảy cô bị nghẹn đến vội vàng nên cũng không để ý.

Bạc Minh Yên cầm chiếc cốc lên, nhìn lướt qua khuôn mặt lo lắng của Mạnh Hủ Nhiên xong nhanh chóng thu ánh mắt lại. Lúc này cô có chút chần chờ, có nên mở nắp cốc nước ra không.

"Sao vậy?" Mạnh Hủ Nhiên tựa hồ đoán được cô đang rối rắm chuyện gì, cầm lấy sữa đậu nành có đường ở một bên, nói: "Cô uống ly của tôi gần hết, cái này là của tôi."

"Được." Bạc Minh Yên cuộn ngón tay lại một chút, cuối cùng cũng không làm gì, chỉ trực tiếp ở cái lỗ nhỏ kia uống một ngụm.

Tóm lại đối phương đã không ngại, cũng đã uống qua lại một lần rồi, bây giờ nếu lại làm vậy thì quá cố ý.

Mạnh Hủ Nhiên cũng cầm cốc sữa đậu nành có đường lên uống mấy ngụm, ánh mắt rơi vào vết son khó nhìn rõ được ở mép cốc. Cô ấy lần đầu tiên cảm thấy có thứ gì đó sẽ khiến người ta béo lên -

Ngòn ngọt, đặc biệt tuyệt.

"Không có đùa, cô thích loại vận động nào?" Mạnh Hủ Nhiên đổi chủ đề.

"Không có đùa, tôi không thích vận động."

Lúc Bạc Minh Yên đang ăn bánh mì nhỏ, cô nhìn thấy lông mày Mạnh Hủ Nhiên rũ xuống, ngón trỏ gõ nhẹ vào một bên mặt.

Nhìn tựa như đang suy nghĩ tìm thứ xấu xa gì đó.

Bạc Minh Yên có chút bối rối không hiểu tại sao Mạnh Hủ Nhiên lại bướng bỉnh muốn cô vận động như vậy. Đột nhiên, cô chợt nhớ rằng người này, dù chỉ là phải đi dép xấu cũng thì muốn người ta đi cùng.

Suy nghĩ một chút, Bạc Minh Yên thăm dò hỏi: "Cô  không muốn một mình luyện tập, muốn tìm người tập cùng?"

Giỡn sao, cô ấy mà cần người tập cùng?

Mạnh Hủ Nhiên trong lòng đang nói lớn như thế, lời vừa ra khỏi miệng liền thay đổi 360 độ: "Đúng vậy, tập một mình thì không kiên trì được bao lâu."

Bạc Minh Yên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu được, sau đó đưa ra lời khuyên: "Vậy có thể tìm chị cô."

"Chị gái tôi còn có em gái khác nữa." Mạnh Hủ Nhiên mím môi ủy khuất, bộ dáng lã chã trông như sắp khóc: "Bọn họ lười để ý đến tôi."

Bạc Minh Yên từ tận đáy họng lộ ra tiếng cười khúc khích. Cô biết Phó Quân Tuyết là một thẳng nữ sắt thép, vì lớn lên rất quyến rũ nên rất được đàn ông yêu thích còn duyên với phụ nữ rất kém.

Làm sao còn có em gái khác, còn không quan tâm em gái mình chứ?

Lời này nghe là biết giả rồi.

Thấy Bạc Minh Yên không tin, Mạnh Hủ Nhiên cắn môi, hốc mắt đỏ bừng.

Những gì cô nói đều là sự thật, nhưng có đề cập đến chuyện cá nhân riêng tư của Phó Quân Tuyết, nói nhiều quá cũng sẽ dễ bị lộ bản thân, nên khó có thể thêm.

Im lặng nghẹn trong tuổi thân một lúc, Mạnh Hủ Nhiên khụt khịt mũi rồi ném ra một câu mới: "Ăn đồ ăn của cô mà tăng cân."

Dừng một chút, sau đó duỗi tay ra, xòe ngón tay ra, tự mình nhìn rồi đặt xuống một cái, "4 cân! Sao cô không chịu trách nhiệm một chút, giúp tôi giảm cân?"

Bạc Minh Yên nói: "Cô đủ gầy rồi, cho dù nặng thêm tám cân cũng không cần giảm cân."

"Gầy sao? Vậy mà cô không ôm nổi tôi."

"...Là do tôi yếu."

Mạnh Hủ Nhiên trợn mắt: "Cho nên cô phải tập luyện, đừng sợ, ta sẽ tập cùng cô."

Đây hoàn toàn không còn là ném câu nữa mà là quăng lưới, đi vòng qua vòng lại một vòng, tưởng rằng đã tránh được lưỡi câu nhưng thật ra vẫn cứ quay tròn trong lưới.

Bạc Minh Yên đẩy kính một chút, lông mi dài hơi nhướng lên, khi nhìn thấy đôi mắt Mạnh Hủ Nhiên có chút đỏ bừng, thì cô khẽ thở dài một tiếng cực nhỏ.

Cô hoài nghi rằng chắc chắn do lúc trẻ mình quá kiêu ngạo nên bây giờ ông trời đã phái một Mạnh Hủ Nhiên đến khắc chết cô.

Cô càng không được việc gì, thì Mạnh Hủ Nhiên càng rành việc đó.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Bạc Minh Yên trên bàn rung lên, là Lộc Yêu gọi đến. Như tìm được cọng rơm cứu mạng, Bạc Minh Yên lập tức cầm điện thoại nhấn nút trả lời.

Trước kia, khi có ngày nghỉ Lộc Yêu thường sẽ đến tìm cô đi du lịch, cô lúc này còn trông cậy Lộc Yêu vẫn rủ cô đi chơi nên giả vờ thản nhiên bấm loa ngoài.

"Tiểu Mãn, đang nghỉ ngơi à?"

Lời nói vang vọng trong phòng khiến con mèo tên "Mãn Mãn" kia tiến lại gần kêu meo meo. Bên tai Bạc Minh Yên như bị thứ gì đó cọ cọ mà đỏ bừng.

"Buông ra, có chuyện gì vậy?"

Bạc Minh Yên vừa nói vừa lấy điện thoại ra khỏi tai, nhìn thấy Mạnh Hủ Nhiên cúi đầu, tay đổi dời xuống chống cằm lên mu bàn tay, che đi môi dưới, lộ ra khóe môi dài cong cong.

"Đối diện với quán bar của tôi có một phòng tập thể dục, còn có một sân trượt băng thật. Đừng có ở mãi trong nhà, ra ngoài vận động lần này đin nha." Lộc Yên lại ngược lẽ thường, cư nhiên còn mời cô đi thể dục.

"..."

Bạc Minh Yên choáng váng còn chưa kịp bật sáng màn hình.

Trực tiếp sụp đổ.

Quả nhiên, Mạnh Hủ Nhiên bên cạnh đột nhiên trong mắt hiện lên những ngôi sao nhỏ, sáng lấp lánh nhìn qua, trên mặt viết đầy chữ "Đi, đi, đi".

Bạc Minh Yên dự định từ chối Lộc Yêu, đồng thời đánh tan ý nghĩ của Mạnh Hủ Nhiên.

Kết quả lại nghe thấy Lộc Yêu nói thêm: "Đừng từ chối tôi mà. Ở chỗ tôi có Tu La Tràng*, cậu mau đến cứu tôi. Hơn nữa, sếp kim bạn cùng phòng của cậu có ở đó không? Nếu không có vấn đề gì, thì cậu mời cô ấy đi cùng luôn, tăng thêm cảm tình, bớt khó xử."

Lộc Yêu nói chuyện nén âm thanh xuống rất thấp, trong khi đầu ngón tay của Bạc Minh Yên đang lơ lửng trên nút rảnh tay, vẫn chưa nhấn xuống.

Được rồi, sụp đổ hoàn toàn.

Bạc Minh Yên theo bản năng nhìn qua Mạnh Hủ Nhiên đang chớp chớp mắt, khóe mắt cong lên vì phấn khích.

Còn cần phải hỏi sao?

Bạc Minh Yên xoa xoa thái dương.

Cô cảm thấy đó có thể không chỉ là nghiệp của tuổi trẻ, mà có thể kiếp trước cô đã mắc nợ Mạnh Hủ Nhiên, đến kiếp này số ít bạn bè xung quanh cô cũng góp tay chân vô giúp cô ấy.

"Khi nào gặp." Bạc Minh Yên hỏi.

"10 giờ rưỡi?" Lộc Yêu thăm dò.

"10 giờ rưỡi?" Bạc Minh Yên một bên lặp lại, một bên nhìn Mạnh Hủ Nhiên hỏi ý, thì thấy cô ấy liên tục gật đầu, trả lời: "Được rồi, hẹn gặp lại ở sân trượt băng."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Bạc Minh Yên nhìn thời gian trên màn hình điện thoại rồi nói: "Tôi muốn ngủ lại một lát. 10 giờ lại gặp."

Phải gặp bạn bè của Bạc Minh Yên, Mạnh Hủ Nhiên cũng muốn đi tắm, rồi trang điểm thật đẹp, nên đương nhiên không phản đối: "Được. Tôi sẽ kêu chú Thái tới đón chúng ta."

"Chúng ta đi tàu điện ngầm đi?" Đang trong kỳ nghỉ Bạc Minh Yên không muốn làm phiền người khác, nhưng sau đó cô lại tưởng tượng được, tiểu công chúa Mạnh thật sự rất khó chiều, có thể sẽ không muốn chen trên tàu điện ngầm, vì vậy cô nói thêm: "Nếu như cô không muốn đi tàu điện ngầm, thì kêu xe."

"Vậy thì đi tàu điện ngầm." Mạnh Hủ Nhiên hứng thú dạt dào nói.

Bạc Minh Yên hơi kinh ngạc: "Cô... đã từng đi tàu điện ngầm chưa?"

"..."

Coi thường ai vậy?

Bạc Minh Yên hiểu được ánh mắt Mạnh Hủ Nhiên, cong môi dưới, không nói thêm gì nữa.

Hai người từng người trở về phòng của mình.

Mạnh Hủ Nhiên trang điểm tự nhiên, thay quần áo thường ngày, thấy sắp đến giờ liền bước ra khỏi phòng.

Khi đi ngang qua phòng tắm, cô ấy dừng bước chân một chút, nghiêng đầu nhìn Bạc Minh Yên đang đứng trước gương, ngậm chiếc dây buộc tóc màu đen trên miệng.

Mạnh Hủ Nhiên trong lòng mắng mỏ: Vậy mà không dùng cái mình tặng.

Bạc Minh Yên dùng hai tay vuốt tóc, vén được nửa tóc lên rồi buộc lại.

Tức khắc toàn bộ khí chất của cô đã thay đổi, là cảm giác tươi mới thoải mái lại còn tràn đầy năng lượng cũng có chút ngổ ngáo hơn ...

Bạc Minh Yên nhìn chằm chằm vào gương, vuốt thẳng phần tóc mái trên trán, từ khóe liếc nhìn qua một chút.

Từ lúc cô bắt đầu buộc tóc cho đến khi buộc xong, người ở cửa kia cứ nhìn thẳng vào cô như thể người đó đang điểm bùa Định Thân.

"Hoàn hồn." Bạc Minh Yên quay người, khi bước ra búng ngón tay trước mặt Mạnh Hủ Nhiên, cũng không quay đầu lại nói: "Đi thôi."

Mạnh Hủ Nhiên vỗ nhẹ lên mặt mình rồi đi theo.

Đi tới cửa vào, Bạc Minh Yên nhắc nhở: "Đừng mang mấy cái đau chân."

"Tôi không có ngốc."

Mạnh Hủ Nhiên thấp giọng lẩm bẩm, nhưng khóe miệng lại nâng cao lên, trong lòng tràn ngập vui mừng.



Vào những ngày lễ, ở ga tàu điện ngầm người người đến rồi đi, mỹ nữ song hành, những người đi ngang qua luôn phải ngoái nhìn hai lần.

Nhưng những ánh mắt đó đều không sánh bằng người bên cạnh.

Trên đường đi, Mạnh Hủ Nhiên thỉnh thoảng lại nhìn sang Bạc Minh Yên.

Bạc Minh Yên bị nhìn đến không thể hiểu được.

Sau khi lên tàu điện ngầm, đi đến góc đường, Bạc Minh Yên kéo Mạnh Hủ Nhiên rồi chặn cô ấy vào góc, nghiêng người sang một bên để che tiểu công chúa lại. Sợ cô ấy bị người khác đụng trúng.

Mạnh Hủ Nhiên cảm thấy trong lòng như có vạn con nai, xoay xoay ngón tay bên cạnh, lại nhìn Bạc Minh Yên một cái.

Bạc Minh Yên cuối cùng không nhịn được hỏi: "Bộ trên mặt tôi có cái gì sao?"

"Không có." Mạnh Hủ Nhiên lắc đầu.

Bạc Minh Yên thẳng thắn nói: "Vậy sao cô luôn nhìn tôi làm gì?"

Mạnh Hủ Nhiên giải thích: "Tôi cảm thấy cô khá khác thường ngày."

Cô ấy vừa nói vừa nhìn thêm hai lần, chợt phát hiện trên mặt Bạc Minh Yên không có cái gì, mà là thiếu một cái gì đó: "Cô không đeo kính nữa sao?"

"Ừm." Bạc Minh Yên nói: "Sợ bất tiện. Nóng lên sẽ đọng sương, không cẩn thận còn có thể rơi ra."

Mạnh Hủ Nhiên gật đầu nói "Ồ", sau đó nhớ ra nên hỏi: "Cô bị cận thị bao nhiêu độ?"

"Đó là kính chống bức xạ." Bạc Minh Yên nói.

Mạnh Hủ Nhiên kinh ngạc: "Chống bức xạ mà mang lâu vậy ư?"

Bạc Minh Yên giật giật môi.

Bởi vì cô có màu mắt khác với cha mình, vì cô nghe quá nhiều lời bàn tán, lại vì luôn bị nhìn chằm chằm như một con khỉ nên cô không quen, thậm chí còn có chút chán ghét.

Tàu điện ngầm dừng lại, điểm dừng tiếp theo là trung tâm thành phố Nam Tuyền, vừa mở cửa đã rất nhiều người đổ xô vào, người phía sau hét lên "Cho vào nữa" rồi xô đẩy vị trí của những người xung quanh.

Bạc Minh Yên bị người phía sau đẩy mạnh. Cô theo bản năng nghiêng người về phía Mạnh Hủ Nhiên, trực tiếp ôm lấy Mạnh Hủ Nhiên giống như đang ôm Mạnh Hủ Nhiên vào trong lòng.

Mạnh Hủ Nhiên nâng mặt nhìn vào mắt cô.

Ở khoảnh khắc họ dán vào nhau, cô chăm chú nhìn vào mắt Bạc Minh Yên, sau đó nói: "Đôi mắt của cô rất rất đẹp, sau này đừng che chúng lại nhé?"

Lông mi dài của Bạc Minh Yên run run lên.

Ồn ào xung quanh dường như bị nhấn nút tạm dừng, cô chỉ có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng của những người trước mặt.

...........

Tác giả có lời muốn nói: Mỗi ngày một câu, Mạnh Kiều Kiều vừa ngạo kiều vừa kiều khí!

...........

*Tu La tràng : là một thuật ngữ bắt nguồn từ Phật giáo để chỉ chiến trường bi thảm. Sau nhiều tầng sử dụng, ảnh hưởng bây giờ hay dùng để ám chỉ tình huống nhiều người cùng thích một người, cạnh tranh nhau.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.