Tắm rửa xong, Bạc Minh Yên bỏ quần áo đã thay vào máy giặt tích hợp sấy khô, trở về phòng xem thông tin thời trang một hồi, đoán đã đến giờ nên đứng dậy đi ra ngoài.
Khí lạnh thổi vào, còn mát hơn cả trong phòng.
Từ phòng khách mơ hồ truyền đến nói âm thanh nói chuyện.
"Bọn họ cố tình làm khó em, thấy em dễ ăn hiếp...... Cơm chiều em cũng chưa ăn mà họ đi ăn ngon không dẫn em theo huhu......"
Giọng mũi kéo dài, mang giọng khóc nồng đậm nức nở.
Để tránh bối rối, Bạc Minh Yên nhón chân đi vào bếp.
Trong phòng khách, Mạnh Hủ Nhiên mang tai nghe ngồi ở trước bàn ăn, trước mặt còn có một thùng mì gói.
Trong tai nghe Phó Quân Tuyết dỗ dành cô ấy:: "Đừng khóc, cuối tuần mời em đi ăn cơm nhé."
"Em không muốn ăn cơm, em muốn ăn đồ ăn."
"......"
Sau khi gọi điện xong, Mạnh Hủ Nhiên theo cảm giác, quét mắt về phía phòng bếp.
Thấy Mạnh Hủ Nhiên tháo tai nghe xuống, Bạc Minh Yên cầm cốc nước từ phòng bếp đi ra.
Dưới ánh đèn, cô mơ hồ nhìn thấy vệt nước mắt trên gò má trắng nõn của Mạnh Hủ Nhiên khóe mắt đỏ bừng.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau Mạnh Hủ Nhiên nấc lên một cái.
Trong phòng lại yên tĩnh, nên không tài nào không nghe thấy tiếng nấc.
Người ban ngày ít khi nói cười, về đến nhà thì lập tức trở thành người uất uất ức ức mà nhõng nhẽo kể lể với người nhà.
Còn khóc đến nấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-hai-mat/2789112/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.