Xe lại đi tiếp trên đường số 15, Tô Vũ dần lấy lại sức lực sau khi nạp đủ “nhiên liệu“. Cô liên tục rung còng tay, hòng muốn Tạ Khương Qua tháo thứ này ra, cô nói cô không phải phạm nhân, anh là kẻ điên, là tên thần kinh có vấn đề nên mới làm thế này. Trong tiếng chửi mắng của cô, xe chạy càng lúc càng chậm, từ từ tiến đến bụi xương rồng lớn. Tới lúc chiếc xe lẩn1khuất dưới bụi xương rồng thì mới dừng hắn lại. Ánh sáng trong buồng xe dần sáng lên một chút, Tạ Khương Qua ngoảnh mặt qua. Tô Vũ rũ mắt nhìn theo ánh mắt anh, mới phát hiện mình đã lộ hết cảnh xuân. Lúc ở Los Angeles, cô vừa đánh vừa đá anh nên nút ở hai bên hông sườn xám đã bị bật mấy cái, lúc này, hơn nửa bắp đùi cô lộ ra ngoài, còn thấy được viền ren thấp thoáng8bên dưới. Viền ren màu đen càng làm nổi bật đôi chân trắng muốt của cô. Lúc này đây, ánh mắt anh đang khóa chặt trên viền ren kia. “Tạ Khương Qua!” Cô bực tức quát, đưa tay che đi cảnh xuân lồ lộ. Cô không thể khép vạt sườn xám bị hở bằng một tay. Tạ Khương Qua giữ lấy tay cô, rời khỏi chỗ, hơi dùng sức nhấc Tô Vũ lên đùi, còn mình thì ngồi vào vị trí của cô. Một tiếng2“roẹt” vang lên, thân thể Tô Vũ lạnh toát, khe hở bên trái của sườn xám bị xé toạc từ đùi lên đến ngang bụng. Tay Tạ Khương Qua trực tiếp chui vào, luồn qua áo lót, nắm lấy bầu ngực mềm mại của cô, bàn tay mang còng tay kéo tay cô ra sau lưng. Cứ như vậy, cả bộ ngực tròn đầy hiện ra trước mặt, anh vùi mặt vào ngực cô: “Tô Vũ, em mặc sườn xám đẹp lắm. Tô4Vũ, chúng ta đăng ký kết hôn trước nhé, mấy ngày sau sẽ bổ sung hôn lễ. Đến lúc đó anh sẽ thuê người thiết kế cho em vài bộ sườn xám.” Tô Vũ giãy dụa, nghiến răng nghiến lợi: “Tạ Khương Qua, rồi em sẽ dùng kéo cắt nát mấy bộ đồ đó cho xem!” Anh vừa cười vừa nói: “Tô Vũ, em còn chưa đăng ký kết hôn cùng anh đã vội vàng làm nũng rồi. Em muốn cắt thì cắt, cắt một trăm bộ hay một nghìn bộ cũng không sao.” “Tạ Khương Qua, anh có tin không, hôn lễ đó không diễn ra đâu.” Cô lạnh lùng đáp trả. Bàn tay anh vốn đang dịu dàng dần biến thành mạnh bạo. Cô thẳng lưng, ngón chân cũng duỗi ra, cơn đau nhói khiến cô vô thức nhích người về sau. Tô Vũ hơi ngẩng lên, chạm đấu trên trần xe. Tên khốn kiếp Tạ Khương Qua này! Mặc dù cách lớp vải, đầu ngực vẫn truyền đến cảm giác đau đớn nóng rát. Tô Vũ thầm mắng: Tên điên này, sao lại cắn chỗ đó chứ? Anh cởi áo ngực của cô ra, luồn tay vào váy, xoa nắn nơi tròn đầy kia, rằng anh hoạt động quanh phần đầu ngực, mỗi động tác đều khiến Tô Vũ phải hít sâu, chỉ sợ anh điên lên cắn đứt. Nơi nóng rực của anh kề sát nơi mềm mại của cô, quần ren mềm mại và quần jeans thô cứng đối lập rõ ràng, tựa như nơi đó của cô và anh... Tô Vũ sắp không chịu nổi nữa rồi. Bộ ngực phập phồng lên xuống như mặt biển dậy sóng theo từng lần hít thở dồn dập, kích thích Tạ Khương Qua. Một giây sau, lại một tiếng “roẹt” nữa vang lên. Tô Vũ trơ mắt nhìn tấm vải màu lam ở trước ngực bị xé đi, hai bầu ngực lộ ra ngoài hoàn toàn, rung rung trước mặt hai người, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào ngực cô. Anh gằn từng chữ: “Tô Vũ, tại em tự chuốc lấy phiền phức thôi. Đáng lẽ ban đầu em đừng nên quyến rũ anh.” Nói xong, anh cũng không ngừng thêm giây nào mà lập tức cúi đầu. “Khương Qua, em sai rồi, Khương Qua, thả em ra đi, nhé?” Tô Vũ nói thật đáng thương. Đáp lại cô là cảm giác đau đớn truyền đến từ đầu ngực, lần này dấu rằng anh càng sâu hơn. Tô Vũ sắp nổi điên, ngực bên trái thì nằm trong tay anh, còn ngực bên phải thì nằm trong miệng anh, một lúc nữa thì... “Khương Qua... Đừng... Đừng cắn... Đau lắm...” Dưới sự đùa nghịch của anh, cô thất không thành tiếng. Cùng lúc đó, cô xấu hổ phát hiện, sóng tình trong cơ thể dần được sinh sôi, tranh nhau trào dâng, khiến cô chộn rộn, nơi tư mật kia cũng trở nên ẩm ướt. Tô Vũ thầm thở dài, cuối cùng, thân thể vẫn phải khuất phục. Cô chủ động dán lên người anh, đồng thời nắm lấy bàn tay đang đặt trước ngực mình, dẫn dắt tay anh chạm vào viền ren trên người cô. Không cần tốn nhiều sức, mảnh vải mỏng manh đã bị xé rách, tay anh dò xét vào trong, đôi môi anh ngậm lấy tai cô, giọng hơi khàn: “Tô Vũ, em tin không, trăm triệu năm trước, định mệnh đã cho Tạ Khương Qua ở hạ du sông Mekong gặp Tô Vũ ở thượng du sông Mekong.” Có thứ gì đó ươn ướt trào dâng nơi khóe mi, Tô Vũ đưa tay sờ, bàn tay dính đầy nước mắt. Dưới màn đêm tại phía Nam bang California, cô và anh cùng nhau nếu trải những kích thích nguyên thủy bên trong chiếc xe màu đỏ núp sau bụi xương rộng lớn. Xe LaFerrari giá trị gần 1.3 triệu Euro trông thì đẹp mà chẳng ích gì trong chuyện này. Buồng xe thì chật chội, trần xe thì quá thấp, Tô Vũ ngồi trên người Tạ Khương Qua, chỉ cần động mạnh một chút là lại đập đầu vào trần xe. “Chúng ta ra ngoài được không?” Cô thở hổn hển. “Bên ngoài có rắn, rắn đuôi chuông... Tô Vũ, ở Las Vegas có giường đang chờ sẵn hai chúng ta.” Anh cúi đầu, ngậm đầu ngực cô. Thân thể Tô Vũ lại run lên, đầu đập phải trần xe lần nữa. Không gian nhỏ hẹp càng làm hormone nào đó tăng cao, gió bên ngoài thổi vù vù. Thỉnh thoảng có tiếng gào rú và tiếng còi xe inh ỏi truyền đến từ đường số 15, khiến đôi nam nữ bên trong xe kích thích như đang vụng trộm. Có mấy lần. Tô Vũ cắn vào vai anh, và còn khóc nấc thành tiếng trước những đợt va chạm mạnh bạo. Trên người cô toàn là mồ hôi, lọn tóc ẩm ướt bết dính vào mặt. Tạ Khương Qua vén những sợi tóc đó ra, hôn lên mặt cô. Tô Vũ bấu chặt ngón tay vào lưng anh, đón nhận tiết tấu càng lúc càng nhanh. Tiếng động nhỏ bé trong xe dần được thay thế bằng những tiếng la to. Nhưng ngay sau đó, mọi âm thanh dường như im bặt. Tạ Khương Qua, tên khốn kiếp này, sao anh dám! Người vừa phóng túng bản thân trong cơ thể cô đang rất hài lòng, Tạ Khương Qua ôm chặt lấy cô, hôn lên khóe mắt, chóp mũi cô, dỗ ngon dỗ ngọt: “Tô Vũ, sinh cho anh một đứa con đi, không phải trước kia em đã nói như vậy sao? Tô Vũ...” Tạ Khương Qua cố ý! Cô nhắm mắt lại, tay len lỏi vào trong balo của mình, lấy máy chích điện tự vệ ra, sau đó mở công tắc, đờ đẫn dí vào lưng anh. Tô Vũ vẫn cảm nhận được thân thể anh đang run rẩy dữ dội qua nơi mà hai người hòa quyện vào nhau. “Ra ngoài!” Cô lạnh lùng yêu cầu. Anh không cử động, khó khăn dời môi mình từ chóp mũi cô đến đôi mắt đang nhắm của cô, nâng niu trao từng chiếc hôn. Cô lại dí máy chích điện vào người anh một lần nữa, thế nhưng một giây, hai giây rồi ba giây, môi anh vẫn dán trên mí mắt cô. Tô Vũ chán nản, vứt mấy món đồ đang cầm đi, vòng tay ôm lấy eo anh, lẩm bẩm: “Tạ Khương Qua, anh không đau à?” “Tô Vũ, trong hôn lễ của chúng ta, sườn xám của em không được hở nhiều đâu nhé.” Giọng của anh vô cùng yếu ớt. “Tạ Khương Qua, anh muốn dạng phụ nữ nào mà chẳng có, tại sao không buông tha cho em. Anh cảm thấy đeo đuổi em có ý nghĩa lắm à?” “Tô Vũ, em thích sườn xám màu gì?” Cô thở dài: “Em thích màu tím, màu tím như hoa violet ấy.” Thân thể anh run rẩy kịch liệt. Có điều lần này chẳng phải do Tổ Vũ dùng máy chích điện. Nửa đêm, xe của hai người lại chạy bằng băng trên đường số 15, trong xe mở bài Wedding March. Tạ Khương Qua vừa lái xe vừa phấn khởi nói với Tô Vũ là thời gian chuẩn bị của hai người không nhiều lắm, cô nên tập nghe tiết tấu của bài hát này đi. ở hướng Tây Nam của Las Vegas, có một tòa nhà vòm tròn màu trắng, bao bọc xung quanh là các hàng cây cổ thụ xum xuê, đây cũng là nơi tốt nhất để quan sát sao Bắc Đẩu trong sa mạc. Tô Vũ thích sao Bắc Đẩu! Vì vậy Tạ Khương Qua bèn mua nơi này! Trong căn phòng hình tròn có một cái giường màu trắng ngà mà cô thích nhất, đã vậy còn gắn màn treo như của công chúa. Mục đích cuối cùng của anh chính là đưa cô đến đây, cùng nằm cạnh nhau trên chiếc giường này cả phần đời còn lại. Lúc này anh rất vui vẻ khi đã hoàn thành mục tiêu dẫn cô vào căn phòng hình tròn vào lúc bình minh. Hai người cùng nhau tắm rửa. Xong xuôi, anh dùng khăn tắm bọc lấy cô rồi bế lên. Tô Vũ ngoan ngoãn vòng tay lên ôm vai anh, có lẽ còng tay cọ sát nên cô hơi cau mày kêu đau. Vốn Tạ Khương Qua định đăng ký kết hôn xong mới mở ra cho cô, song khi thấy cô đau thật bèn dịu dàng ra điều kiện: “Nếu ở lại, anh sẽ mở ra cho em.” Anh hôn lên trán cô. Tiếp theo, anh đặt cô lên chiếc giường mà mình đã chuẩn bị bao lâu nay, lấy chìa khóa tháo còng tay: “Xin lỗi em Tô Vũ, sau này anh không như thế nữa.” Cô gật đầu, chỉ khẽ “ùm” một tiếng. Sắc trời dần hiện lên màu trắng bạc, Tô Vũ nằm trong lòng người thương, tay quấn vạt áo anh: “Khương Qua, em không ngủ được, em muốn uống chút rượu.” Tạ Khương Qua cưng chiều, lấy rượu ra, vừa định rót vào ly thì cô ngăn lại. “Để em rót.” Cô nhận lấy chai rượu. Cổ áo ngủ của cô rất rộng, đã vậy anh còn cao hơn cô, từ góc độ của anh có thể dễ dàng nhìn thấy bầu ngực cô. Anh không nhịn được nhìn thêm mấy lần. “Khương Qua, uống rượu với em đi.” “Ù.” Ánh mắt anh quyến luyến không rời, tay trái đưa ra đón, đang định cầm lấy ly rượu thì cô cất lời mời gọi: “Khương Qua, muốn em đút anh uống không?” Người hỏi không đỏ mặt mà người nghe đã mặt đỏ đến mang tai. Tạ Khương Qua vừa quay đầu đi thì môi đã bị ngăn lại, đầu lưỡi mang theo chất lỏng thơm nồng chảy vào miệng anh. Cảm xúc tuyệt diệu ấy khiến anh không nhịn được nhắm hai mắt lại. Trời dần sáng, hai người cùng nằm trên chiếc giường rộng lớn. Đầu Tạ Khương Qua hơi choáng váng, tiềm thức nói cho anh biết, anh còn một câu chưa hỏi cô. Tạ Khương Qua, nhớ lại xem... Rốt cuộc anh cũng nhớ ra! “Tô Vũ, em có thích chiếc giường này không?” “Thích!” Giọng nói kia càng lúc càng xa xăm. Bốn mươi tiếng sau, khi Tạ Khương Qua tỉnh lại từ chiếc giường màu trắng ngà, bên người anh đã không còn ai. Thì ra Tô Vũ đã chuốc anh uống rượu pha thuốc ngủ, thảo nào anh mới thiếp đi mê mệt thế này. Công chúa hạt đậu lại trốn khỏi tay anh lần nữa rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]