Khi tất cả mọi người đang vô cùng hứng thú với cô gái tên “Tô Vũ” kia thì ở nơi yên tĩnh nhất trên cao nguyên Napoli, rất nhiều ký giả định chạy đến làm phiền Tạ Khương Qua phát hiện ra con đường duy nhất dẫn đến nông trường của anh đã bị1phá hỏng. Có mấy trăm người bảo vệ trận địa, sẵn sàng nghênh đón những vị khách tọc mạch, thậm chí cả xe làm nhiễu tín hiệu cũng được điều động, khiến các ký giả không thể liên lạc với bên ngoài qua điện thoại, máy chụp hình trong tay bọn họ cũng8chỉ chụp được coi xay gió màu trắng cao cao ở nông trường mà thôi. Vào bữa tối, Tô Vũ vô cùng vui mừng vì Tạ Khương Qua không ép cô ăn súp hải sản quả hạch nữa. Sau trận mây mưa, cô đã đói rã rời, vậy mà anh cứ nhìn cô không2chớp mắt, chẳng thiết tha ăn uống. “Tạ Khương Qua, anh không đói bụng à?” Tô Vũ tức giận nhìn anh, lẽ ra anh phải đói hơn cả cô mới đúng, rõ ràng anh... Khụ... Cô cúi đầu, ngại ngùng uống nước, mặt đỏ lựng. “Lúc em còn đang ngủ nướng thì anh đã ăn4no nê rồi.” Tạ Khương Qua giải thích. Thế à? Tô Vũ lại xấu hổ uống thêm hớp nước nữa. Có tiếng bước chân vang lên, Phạm Khương dẫn theo mấy người vội vàng đi tới. Vừa bước vào, anh ta ngoảnh nhìn cô trước, Tạ Khương Qua hiểu ý, đi đến kề sát bên tại cô, thì thầm: “Anh với Phạm Khương có việc cần trao đổi, em về phòng chờ anh trước. Nhớ là đừng chạy lung tung, buổi tối đám công nhân hay uống bia, sau đó chia nhóm chơi trò khá ổ. Anh không thích em tiếp xúc với cảnh tượng có mấy tên cường tráng đó đầu, nghe nói nhìn xong sẽ bị đau mắt hột đấy.” Đáng ghét! Tô Vũ giơ chân, đá mạnh vào bắp chân Tạ Khương Qua. Ăn xong bữa tối, cô ngoan ngoãn về phòng, định mở tivi để giải trí nhưng không hiểu sao lại mất tín hiệu. Sau khi về phòng cô mới phát hiện, trong phòng cô tự dưng có thêm nhiều đồ dùng hằng ngày của đàn ông, hơn nữa, trong tủ đầu giường còn có thêm mấy hộp “ba con sâu“. Không chỉ tủ đầu giường mà ngay cả nhà vệ sinh cũng có, hơn nữa còn được đặt ở vị trí dễ thấy, tất cả đều là loại siêu mỏng mới nhất. Tên hư hỏng Tạ Khương Qua này! Tô Vũ bỏ mấy thứ đồ kia về chỗ cũ. Cô vội vàng dời mắt đi, đứng trước tấm gương lớn, phát giác gương mặt mình đo đỏ. Trên tường nhà vệ sinh còn treo áo tắm của Tạ Khương Qua, cô không nhịn được đi đến kéo chiếc áo tắm kia xuống. Nó mang màu lam nhạt mà cô thích nhất, màu này rất hợp với anh, còn vương mùi hương của anh nữa. Cô cầm chiếc áo tắm ướm lên người mình, trong hệt như chiếc váy dạ hội. Quả nhiên khi cô mặc chiếc áo tắm đó vào, cột chắc dây lưng, vạt áo tắm dài chấm đất. Cô tung tăng làm kiểu làm dáng trước gương, mãi đến khi Tạ Khương Qua đẩy cửa bước vào phòng tắm mới hoảng hốt dừng lại, cô không ngờ anh quay lại nhanh như vậy. Anh đi đến ôm lấy cô và nhấc bổng khỏi mặt đất, sau đó để chân cô quấn quanh hồng mình như bạch tuộc. Trán anh khẽ cọ cằm cô, giọng khàn khàn đầy ẩn nhẫn: “Em có biết lén lút mặc quần áo của anh phải chịu trừng phạt thế nào không?” Tô Vũ tinh nghịch đặt tay lên vai anh, cúi đầu hôn lên mũi anh: “Em chấp nhận chịu phạt.” Một tay Tạ Khương Qua dễ dàng luồn qua cổ áo tắm, thuận thể mở rộng cổ áo để nó áo trượt khỏi vai Tô Vũ. Khi mọi vật cản đã bị dẹp bỏ, bồng đảo tròn đầy cuốn hút xuất hiện trước mặt, anh tức khắc vùi đầu vào nơi mình khát khao, bước chân bắt đầu vội vã rối loạn. Có lẽ, cảnh tượng này đã hiện lên trong đầu quá nhiều lần nên Tạ Khương Qua mới kích động như thế. Chẳng mấy chốc đã tìm ra nơi thích hợp để âu yếm, sau vài tiếng loảng xoảng do đồ đạc trên bệ rửa tay rơi xuống sàn, anh đặt cô lên vị trí ấy, nâng mặt cô: “Anh muốn làm với em ở đây.” Sau đó anh lần đến môi cô, bất chấp mọi thứ. Bàn tay quen đường quen nẻo mò đến chiếc hộp màu hồng bên cạnh, áo tắm rộng thùng thình vẫn đang vắt vẻo trên người Tô Vũ, anh vừa hôn nồng nàn vừa thô lỗ giật phăng lớp chắn mỏng manh trên người cô, vội vã tiến vào. Lưng Tô Vũ dán chặt vào tường, chân quấn chặt lấy hông anh, tay không biết phải đặt ở đâu. Theo tiết tấu dần kịch liệt, cuối cùng cô luồn một tay vào tóc anh, tay khác đặt trên vai anh, mở rộng cơ thể đón nhận lấy anh. Trong tầm mắt chỉ còn trần nhà không ngừng đong đưa, và rồi thời gian như thể quay ngược. Trước mặt cô là cậu thiếu niên ngây thơ, chân thành và có ánh mắt cố chấp bên sông Mekong năm nào. Giờ khắc này, cô rất cảm kích anh, cảm kích vì cô đã đi rất xa, nhưng anh vẫn đứng ở nơi đó chờ cô, níu giữ cô lại. Tô Vũ hôn lên môi anh: “Khương Qua, em muốn sinh cho anh một đứa bé giống hệt như anh vậy.” Cô không cần một đội bóng, chỉ muốn một đứa bé giống Khương Qua mà thôi. Cô muốn dùng cả sinh mệnh này để yêu đứa bé và ba của nó. Anh rũ mắt, trong đôi mắt như có ánh trăng lấp lánh trên sông Mekong: “Công chúa hạt đậu, trước khi em sinh cho anh một đứa bé thì em phải lấy anh trước đã!” Chiều hôm đó, Tạ Khương Qua nhận được hai cuộc điện thoại. Bà Diêu Thục Phán gọi đến từ Bangkok, xin lỗi anh vì không thuyết phục được A Họa buông tay, còn cuộc gọi thứ hai từ Boston, Thẩm Họa thông báo, mời Tiểu Tạ chuẩn bị thưởng thức màn kịch sắp bắt đầu. Trong một tuần liền, Tạ Khương Qua luôn nhốt Tô Vũ trong phòng y như lời anh từng nói, khiến cô cảm giác mình cứ như heo được nuôi trong chuồng vậy. Sinh hoạt hằng ngày của cô chỉ xoay quanh việc ăn, ngủ và tận hưởng những khoảnh khắc mây mưa ngọt ngào, vì vậy chẳng hay biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Mỗi khi mở mắt ra là lại nhìn thấy anh nên cô cứ ngỡ anh vẫn luôn ở bên cạnh mình. Mãi đến sau này, cô mới biết được, anh thường nhân lúc cô ngủ say, xử lý rất nhiều việc. Tháng Chín năm nay là một tháng vô cùng bận rộn đối với Phạm Khương, có rất nhiều vấn đề cần anh ta phải trực tiếp xử lý. Từ khi Tạ Khương Qua đưa cô gái Tô Vũ từ Tokyo về Napoli, Phạm Khương đã loáng thoáng cảm nhận, mối quan hệ giữa Tạ Khương Qua và Thẩm Họa không duy trì được lâu. Quả nhiên, trong vòng năm phút ở sân bay, Tạ Khương Qua đã tuyên bố với hàng trăm phóng viên rằng hai người chính thức kết thúc. Tạ Khương Qua tỏ ra như không hề xảy ra chuyện gì, trở lại nông trường ở Napoli, để mặc Thẩm Họa lên sóng truyền hình làm đủ trò. Tuần cuối cùng của tháng Chín, cái tên Thẩm Họa đã khắc sâu trong ấn tượng của mọi người. Đó là một cô gái bình thường, chân thành, lương thiện, khoan dung, được giáo dục tốt. Suốt quá trình thông báo hủy hôn với vị hôn phu, cô ta cũng chỉ cảm ơn mọi người đã quan tâm, bảo rằng mình rất tốt, không oán giận cũng không trách móc đối phương. Mấy ngày sau, hình ảnh cô ta uống say khướt, dựa trên vai bạn khóc đến thảm thương được đăng tải trên khắp các trang web. Con người luôn đứng về phe của kẻ yếu, thế là, ai ai cũng chuyển sang chửi rủa cô gái tên Tô Vũ kia là hèn hạ, là hồ ly tinh... Cuối tháng Chín, chuyên mục “Chào buổi sáng, Boston” lại kể về một câu chuyện của cô gái có tên là Tô Vũ, kẻ thứ ba đã phá hoại tình cảm thanh mai trúc mã của người khác. Tô Vũ từng là một thiên kim nổi tiếng ở Bangkok, từng có một đời chồng và nhiều mối tình lăng nhăng thời trẻ. Mỗi tháng cổ đôi bạn trai một lần, còn có người tự sát, đánh nhau vì cô. Song, chuyện đáng chú ý nhất là cô còn từng bao nuôi một cậu bé vị thành niên. Đầu tháng Mười, một vụ án cưỡng bức xưa cũ đã đẩy câu chuyện về mối tình tay ba này lên đến đỉnh điểm cao trào, trở thành tin tức nóng nhất tháng. Bởi vì đương sự trong vụ án này chính là hai cô gái đã được bàn tán khắp các phố lớn ngõ nhỏ suốt thời gian vừa qua. Tô Vũ là chủ mưu ghê tởm, còn nạn nhân đáng thương chính là Thẩm Họa. Đối mặt với những câu hỏi liên tục từ cánh truyền thông, nạn nhân chỉ nghẹn ngào bối rối: “Khi ấy tôi rất sợ, tôi còn quá trẻ, mới chỉ hai mươi tuổi thôi nên không biết phải làm gì!” Chính câu nói này đã mở ra một vụ án mà toàn thể người dân chính là thẩm phán, người người đều như biến thành một thành viên của bồi thẩm đoàn. Không chỉ có Tô Vũ bị ném đá, mà người có liên quan sâu xa đến cả hai người phụ nữ là Tạ Khương Qua cũng trở thành đối tượng bị lên án kịch liệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]