Buổi trưa hôm ấy, Tô Vũ đã khóc đến mệt nhoài rồi thiếp đi trong vòng tay của Tạ Khương Qua, đến khi khi tỉnh lại, trên mắt cô đã được đắp hai lát dưa leo do “người hầu” Tạ Khương Qua chuẩn bị để làm mát mắt giúp cô.
Khi màn đêm buông xuống, hai người dùng cơm1trên boong thuyền. Mặt biển tháng Sáu rất êm ả, ngọn gió Địa Trung Hải mùa hè dìu dịu đến mê người, Tạ Khương Qua cũng khiến người ta thư thái như cơn gió đêm vậy, chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh trên người làm anh trông thuần khiết tựa thiên sứ ở mấy tầng mây cao,8nếu hai đầu mày có vẻ giãn ra thì dáng vẻ ôn hòa hồn hậu của anh chính là người tình trong mộng mà biết bao cô gái hằng mong ước.
Cả đêm ấy, Tạ Khương Qua nhập vai người hầu, nói rất nhiều lời, làm rất nhiều việc, cố gắng để khiến tiểu thư của mình vui lòng.
Thỉnh2thoảng, Tô Vũ hơi nhoẻn khóe môi, tỏ vẻ những điều anh nói rất thú vị, thế là anh lại càng ra sức biểu diễn. Sau đó anh như bong bóng xì hơi, nâng mặt cô lên, để mặt cô vùi vào lòng mình, luôn miệng an ủi: “Rồi sẽ tốt hơn mà. Tô Vũ, anh cam đoan4mọi chuyện sẽ dần tốt lên.”
“Ừm, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.” Cô nói như vậy, nhưng lòng lại nghĩ, làm sao để tốt hơn đây?
Tô Vũ đứng trước gương, vuốt chiếc kẹp tóc màu hồng bên thái dương, nó không hợp với gương mặt ảm đạm hiện nay của mình. Cô đành tháo kẹp, chỉnh lại đầu tóc, bấy giờ người trong gương trông mới khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-dang-cap-the-gioi/592109/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.