Chương trước
Chương sau
Thứ Năm, mới sáng sớm Tô Vũ đã chăm chút quần áo. Cô mặc áo phông in nhân vật hoạt hình đáng yêu, quần jean trẻ trung và mái tóc tết lệch, đội mũ cói đan nát thủ công, trên vai đeo chiếc túi lớn để biến mình trở thành cô gái xứng đôi với Tạ Khương Qua giống như cô gái tên Thẩm Họa kia.
Sắp tới họ phải rời khỏi Băng Cốc mấy ngày nên tối qua Tạ Khương Qua đã về nhà chuẩn bị. Cậu phải thu xếp cho mẹ mình.1Hai người đã hẹn nhau, cậu xong việc sẽ đến khách sạn tìm Tô Vũ.
Mười mấy phút trước, Tô Vũ đã gọi điện cho cậu, hiện giờ cậu đang trên đường đến khách sạn. Cô chỉnh trang bản thân đâu ra đấy, đứng ở vị trí bắt mắt trong phòng, chỉ đợi cánh cửa mở ra là nở nụ cười thật đáng yêu với cậu.
Hết thảy hệt như trong kế hoạch. Tạ Khương Qua vừa mở cửa phòng 101 lập tức trông thấy cô. Tô Vũ mỉm cười, nhưng cậu chẳng mảy may8đáp lại.
Ánh mắt cậu nhìn cô rất phức tạp. Cô biết sáng nay cậu phải nói dối lần thứ hai, thậm chí còn nói dối với người tin tưởng cậu hơn ai hết.
Sau này, cô không bao giờ để cậu phải nói dối nữa. Tô Vũ đi tới khoác tay cậu, chỉ tay ra cửa phòng: “Tạ Khương Qua, chúng ta lên đường thôi.”
Tám giờ sáng, Tô Vũ lên chiếc tàu hỏa vô cùng tầm thường, chạy về biên giới giữa Campuchia và Thái Lan cùng với Tạ Khương Qua bên cạnh. Kiểu2tàu này đã có hơn nửa thế kỷ ở Thái, mới đầu nó được đông đảo dân chúng ưa chuộng và trở nên cực kỳ phổ biến, tuy nhiên cùng với bánh xe thời đại và sự phát triển không ngừng của giao thông, kiểu tàu hỏa này chỉ còn là phương tiện rẻ tiền để đi tới vùng đất xa xôi.
Cuối cùng, Tô Vũ đã được lên chiếc tàu hỏa mà cô mơ ước từ thời thơ bé. Phía trên tàu là gác để đồ, nghe nói có vài người giấu mình4vào hành lý để trốn vé, chờ khi tàu lăn bánh, họ sẽ chui ra khỏi vali, uống vài ngụm rượu và ca hát ê a trên đấy. Cô thích điều này, thích nhựa sống luôn căng tràn trong họ. Có điều hiện giờ không ai chui vào hành lý để trốn vé nữa, song Tô Vũ vẫn vui vẻ, bởi vì làn gió rót qua cửa sổ thư thái, bởi vì cô có thể không lo ngại điều gì mà thỏa thích vươn tay ra khỏi cửa sổ, bởi vì bên cạnh có Tạ Khương Qua, cũng bởi vì rặng hoa hoàng yến vàng rực nở rộ hai bên đường.
Thi thoảng có cánh hoa hoàng yến bay từ bên ngoài vào, rơi trên mái tóc cô. Hương hoa này khiến mũi cô ngưa ngứa, phải nhăn mũi lại. Tạ Khương Qua vòng tay qua gáy cô, giúp cô lấy cánh hoa trên tóc xuống. Xong xuôi, cậu không hề rời tay đi mà chuyển qua đặt lên vai cô. Tô Vũ thuận đà rút tay khỏi cửa sổ, nắm lấy vạt áo cậu, tựa đầu vào lồng ngực cậu.
Trên đường, Tô Vũ chìm vào giấc mơ vừa ngọt ngào vừa đắng chát trong lồng ngực Tạ Khương Qua. Dì út luôn nói, khi còn trẻ, con sẽ gặp một hai chuyện không vừa lòng, nhưng rồi mọi thứ sẽ qua cả thôi.
Đúng vậy, cứ thế đi!
Khi tàu hỏa tới ga cuối thì đã là buổi chiều tà mênh mang. Nơi hai người đang dừng chân là một thôn nhỏ nằm sát biên giới Campuchia. Nhờ một nhiếp ảnh gia người Ý, thôn này bỗng trở nên nổi tiếng. Dần dà có khá nhiều khách du lịch nghe danh nên cầm bản đồ tới nơi đây thăm thú.
Người phụ nữ trung niên ăn mặc lộng lẫy đã chờ sẵn ở đó. Bà là chủ một nhà nghỉ trong thôn này, trước khi đến Tô Vũ đã gọi điện cho bà.
Dưới sự hướng dẫn của bà, Tô Vũ và Tạ Khương Qua ăn tối rồi dành một tiếng ngâm suối nước nóng. Hơi nóng của dòng suối khiến mặt hai người trở nên đỏ lựng, ánh mắt Tạ Khương Qua bồi hồi trên ngực cô một lúc mới rời đi được.
Khoảng mười giờ, Tô Vũ không vào căn phòng đã đặt sẵn mà bỗng dưng nổi hứng muốn đổi sang phòng trên thuyền.
Kiểu phòng trên thuyền này trở nên nổi tiếng khi nhiếp ảnh gia người Ý kia trả lời phỏng vấn của một đài truyền hình. Anh ta kể qua lời giới thiệu của người bản địa, anh ta đã thuê một căn phòng trên thuyền sát sông Mekong và cùng với bạn gái, và họ đã có ba ngày ba đêm mỹ mãn trong căn phòng ấy.
Lúc nghe Tô Vũ đề nghị, Tạ Khương Qua lập tức từ chối. Tiểu Tạ bảo vùng này có nhiều muỗi, ở trên thuyền không phải một lựa chọn thông minh.
Lời khuyên nghiêm túc của Tiểu Tạ khiến cô lúng túng. Hiển nhiên cậu chưa từng nghe đến sự lãng mạn trong căn phòng trên thuyền này rồi, có điều cô khá ngượng không dám nói với cậu, mà chỉ ôm bụng khó chịu giận hờn nhìn Tạ Khương Qua.
Người phụ nữ trung niên che miệng cười. Bà gọi Tạ Khương Qua qua một bên, sau một hồi trao đổi, cậu mới cúi đầu lặng lẽ nắm tay Tô Vũ đi theo sau bà.
Nhờ có nhân viên hướng dẫn, họ lên chiếc thuyền trúc, trôi theo mặt sông Mekong phẳng lặng tới nơi lung linh cách đó không xa. Tạ Khương Qua chuyển từ nắm tay Tô Vũ thành ôm vai cô. Đoạn sông Mekong này không có ánh đèn và bầu trời cao rộng như ở Bangkok, mà chỉ toàn là núi non chập chùng. Trong cảnh đêm, dãy núi kia như đang nhe nanh múa vuốt dọa những kẻ nhát gan.
Tô rụt mình trong ngực cậu theo bản năng. Tạ Khương Qua ôm chặt cô hơn nữa, đặt môi lên trán cô, chậm rãi chỉ tay lên bầu trời: “Tô Vũ, em nhìn đi, dải ngân hà kìa.”
Tô Vũ ngước mắt lên, trên đầu cô như có dải lụa trắng kéo dài trải rộng vắt ngang qua. Ẩn hiện giữa dải lụa đó là hàng vạn viên kim cương giữa dòng sông, viên lớn tỏa sáng lấp lánh, viên nhỏ cũng không cam lòng yếu thế, chúng gọi bạn gọi bè tụ tập bên nhau, dùng chiến thuật và sức mạnh của đồng đội để đánh bại viên kim cương lớn.
Cô nhớ ngày bé, trên bãi cỏ ở quê, ba đã kể với cô thế này: “Trên bầu trời đêm là dải ngân hà, nhưng ba cho rằng dải lụa màu trắng ấy chính là tà váy của Hằng Nga. Hằng Nga là nàng tiên xinh đẹp, sau này Tiểu Vũ của ba lớn lên cũng sẽ trở thành một cô gái xinh xắn như thế.”
Và cuối cùng khi cô lớn lên, cô cũng đã thành một cô gái xinh đẹp. Sau bao nhiêu năm, tại giờ khắc này, cuối cùng cô cũng nhớ rõ giọng ba, âm thanh ấy hệt như cơn gió nam đầu hạ.
Tầm bốn mươi, năm mươi con thuyền neo ở giữa dòng nước, qua cửa sổ hình vuông dán giấy trắng, rất nhiều con thuyền đều đang sáng đèn. Đây chính là phòng trên thuyền khiến anh chàng người Ý kia mê muội. Anh ta chủ yếu đánh giá cao phòng trên thuyền này là vì tính nguyên thủy, nguyên thủy đến mức khiến con người không dằn được muốn tìm kiếm hoan lạc thuộc về bản năng bằng phương thức nguyên thủy nhất.
Phòng trên thuyền được dựng từ gỗ, không gian bên trong rộng hơn họ tưởng tượng nhiều. Trong phòng không có nguồn điện nên phải dùng đèn dầu làm bằng nguyên liệu nào đó. Sau vài câu giới thiệu đơn giản, người hướng dẫn hỏi họ định ở đây bao lâu rồi mới rời đi.
“Một đêm.” Tô Vũ và Tạ Khương Qua không hẹn mà cùng trả lời như vậy.
Khi người kia đi rồi, Tô Vũ và Tạ Khương Qua lại trở nên lúng túng. Trạng thái này kéo dài đến khi họ lên giường đi ngủ. Thật ra thứ gọi là giường chỉ là chiếc ván được trải chiếu cùng với hai chiếc gối đôi.
Tô Vũ nắm lấy vạt áo mình, không dám nhìn Tạ Khương Qua. Hai người cứ ngồi đối mặt như vậy, không ai chủ động trước mà cũng chẳng ai chịu hôn trước.
Chiếc đèn dầu phảng phất mùi hương dễ chịu. Trong lúc Tô Vũ hơi nghiêng đầu nhìn bóng bấc đèn trên tường, bỗng dưng có một chiếc bóng che đi ánh sáng. Tạ Khương Qua khuỵu một chân xuống, nâng nhẹ cằm Tô Vũ rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Ban đầu cậu chỉ liếm nhẹ, đưa đầu lưỡi dạo chơi trên từng chiếc răng của cô. Trước cảm xúc quá mức tuyệt diệu này, Tô Vũ ngước lên, đặt tay trên hông cậu.
Nụ hôn dọc xuống theo khóe môi, khi chạm đến xương quai xanh Tô Vũ thì không còn dịu dàng như ban nãy. Tuy người hôn cô rất muốn giả bộ thành thạo như tay lão luyện, nhưng tiếng thở dốc đã bán đứng cậu.
Tạ Khương Qua vừa im lặng vừa xấu hổ. Nếu không có lời nhắc nhở của cô, hình như cậu cũng quên mất mình có thể cởi đi lớp quần áo vướng víu kia, mà chỉ biết đặt tay lên hông cô thôi.
Tô Vũ thầm thở dài, kéo vạt áo Tạ Khương Qua, khẽ nói: “Khương Qua, chúng ta cởi quần áo ra đi.”
Đầu tiên cậu tháo bỏ bím tóc của cô, để mái tóc dài kia buông xõa trước ngực. Xong xuôi, cậu nói: “Sau này em cứ mặc những đồ mà mình thích ấy, đừng ép mình ăn mặc thành thế này.” Dừng một lát, cậu nói tiếp: “Kể cả em không mặc gì anh cũng thích.”
Tô Vũ buông rèm mi, cũng chuyển sang tư thế quỳ một gối. Cô cởi áo phông cho Tạ Khương Qua xong, ngón tay làm như vô tình lướt qua hai điểm trước ngực khiến cậu rên khẽ.
Lúc ngón tay cậu đi tới trước ngực Tô Vũ, cô bèn nhắm mắt lại chờ đợi. Tay cậu chuyển xuống, kéo vạt áo phông của cô lên trên. Cô phối hợp giơ tay lên đỉnh đầu, chiếc áo phông lướt qua đầu ngón tay cô, trượt xuống bên cạnh áo phông của cậu.
Tay cậu mò mẫm tới nút cài áo ngực của Tô Vũ, vừa khẽ kéo, chiếc áo khi nãy còn bó chặt đã buông lơi trước ngực, một nửa bầu ngực hiện ra, nửa còn lại lấp ló bên trong áo. Tay Tạ Khương Qua tiếp tục chạy từ lưng dọc theo xương bướm đi về phía trước, ngón tay cái và ngón trỏ tách ra, luồn dưới áo ngực rồi đẩy lên, cứ như vậy, cả bầu ngực Tô Vũ phô bày trước mắt cô, và dĩ nhiên cũng trần trụi trước mắt cậu.
Tô Vũ nhìn lọn tóc buông trên bả vai che khuất một phần ngực. Ở nơi không thể giấu mình, nụ hồng đứng thẳng trong tay Tạ Khương Qua, như đang lẻ loi nở rộ giữa màn đêm. Còn cậu thì cúi đầu, mắt nhìn chăm chăm nơi ấy.
Chàng ngốc này còn muốn nhìn bao lâu nữa đây?
Tô Vũ che ngực lại rồi nằm xuống, thân thể cậu lập tức bao trùm lấy cô. Tạ Khương Qua gạt tóc cô sang một bên rồi cúi đầu, ngậm lấy nơi cậu khao khát.
Lần này Tiểu Tạ đã mạnh dạn hơn. Cậu mở rộng chân cô ra, gác một chân cô lên vai mình, ưỡn thẳng lưng tiến vào hết mức mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Sau mấy lần ra vào hời hợt, cậu bắt đầu “hành quân” cướp đoạt như bão tố.
Đúng như lời người Ý kia nói, chỉ khi đến đây bạn mới có thể cảm nhận được thiên nhiên hoang dã. Mùi hương hoàn toàn tự nhiên từ chiếc đèn dầu, chiếc thuyền rời xa mặt đất, cùng với dòng nước dập dờn dưới đáy thuyền. Hết thảy hệt như thế giới cổ tích, dễ dàng khiến người ta lãng quên cuộc sống trên bờ.
Đến cuối cùng, Tô Vũ nghe thấy mình một hồi khóc một hồi cười ở dưới thân Tạ Khương Qua. Lúc cô khóc, cậu hôn nước mắt cô, còn lúc cô cười, cậu trừng phạt cô càng thêm mạnh bạo.
“Khương Qua, anh làm em chết mất...” Cô gái vừa cười khúc khích vừa càn rỡ thở hổn hển.
“Đồ xấu xa, xấu xa... Anh... đừng chạm vào đó... Không...” Tiếng cầu khẩn nhỏ vụn như nức nở.
Tới khi cậu đưa vật nóng bóng cứng rắn tiến vào thay thế đầu lưỡi, Tô Vũ thở hắt một hơi, nhắm mắt lại, trong đầu như còn nghe tiếng mình khi nãy, từng ngữ điệu, âm thanh tưởng chừng như rất quen thuộc.
“Đừng... chỗ đó...”
Nghe ở đâu nhỉ? Sao quen quá...
Hình như cậu không hài lòng với sự lơ đãng của cô, lần nữa gác chân cô lên vai cậu và tiếp tục va chạm mãnh liệt, chiếc thuyền chở họ lại bắt đầu lay động.
Tô Vũ nghĩ ra rồi. Vào ngày cuối Tết SongKran năm ngoái, trong ngôi chùa ấy, cô gái không biết mặt mũi thế nào cũng cầu xin anh A Kỳ của cô ta đừng chạm vào đó.
Hóa ra cô cũng có thể biến thành cô gái bị đê mê mất hồn vía như vậy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.