Về đến nhà, Phoebe nhốt mình trong thư phòng, tôi bảo đầu bếp đi nghỉ, ở trong bếp hầm một nồi canh xương bắp. Đứng ở trong bếp, cẩn thận nêm nếm. Cho đến khi nồi canh sôi lên mùi bắp thơm nồng ngọt ngọt, hương vị làm tôi say mê. Múc một chén canh, cẩn thận mang vào thư phòng.
Đẩy cửa ra, thật bất ngờ khi thấy Phoebe cầm điếu thuốc của tôi đứng bên cửa sổ, trên mặt đất đầy tàn thuốc. Tôi chưa từng thấy cô ấy chán nản như vậy, tôi vội đặt cái chén xuống bàn, rồi bước nhanh đến bên cạnh cô ấy giật điếu thuốc trên tay cô ấy.
"Chị đang làm gì thế?"
Sau khi dập tàn thuốc, tôi không vui hỏi cô ấy, nhưng Phoebe cau mày không nói, mái tóc dài buông xõa quanh tai, cô ấy hơi nghiêng đầu, như thể bị đau đầu.
Tôi buồn bã ôm cô ấy vào lòng. Đưa tay ra xoa xoa thái dương.
"Chị còn đang lo lắng cho con sao?"
Cô ấy thả lỏng, tựa người vào tôi.
"Tiểu Phàm, thật ra ngay từ lúc bắt đầu tranh luận với em việc học của con, chị thật sự cũng phân vân. Làm sao mà chị không muốn Khuynh Phàm sống hạnh phúc và đơn giản chứ, làm sao mà chị để con bé sống cái thế giới đầy cạm bẫy, nhưng mà nếu hôm nay chị mềm lòng, chiều chuộng con bé. Tương lai về sau con bé lớn lên đi làm ăn làm sao đối phó được với những kẻ ăn thịt không nhả xương...."
"Nói tới cùng thì cũng sẽ có ngày con trưởng thành, chúng ta rồi cũng sẽ già đi, em hiểu chị, hôm nay không nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cuoi-tuan-tro-thanh-lao-ban-cua-toi/501574/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.