Có đôi khi, đối xử tốt với một người không cần phải thể hiện rõ ràng ra như vậy. Giống như khi em ấy ngã quỵ trước mặt tôi, nằm trên vũng máu. Tim tôi muốn nhảy ra khỏi cổ họng, thế nhưng tôi lại điềm tĩnh xử lý đâu vào đó.
Sống mấy chục năm trên cuộc đời, lần đầu tiên ngồi trên xe cấp cứu là do em ấy ban tặng, tôi chẳng thèm để ý đến ánh mắt mọi người xung quanh, trong lòng cực kỳ hoảng sợ, máu trên đầu em ấy chảy không ngừng, nhiễm đỏ đôi tay lẫn đôi mắt tôi. Lúc ấy, tôi thật sự không tiếc bất cứ thứ gì cả chỉ cần em ấy ổn mà thôi. Lúc bạn bè em ấy căng thẳng lo lắng dò hỏi tôi.
Trong phút chốc, lòng tôi lại sinh ra cảm giác hâm mộ. Cuộc sống của em ấy là thứ mà khi còn trẻ tôi mơ ước, không bận tâm đến chuyện làm ăn của dòng họ cũng chẳng cần phải đi kết giao làm quen với những kẻ thảo mai. Một đám người muốn móc tim móc phổi ra quan tâm em ấy, cảm giác hâm mộ ấy tôi thật sự có lẽ chẳng thể nào có được.
Tôi ngồi ở trước mộ của mẹ Phi Phàm, trên di ảnh là gương mặt của một người nụ xinh đẹp khóe môi còn có ý cười, tôi thật sự tìm không ra nét tương tự của bà ấy và Phi Phàm.
Ở cái nơi hoang vắng quạnh hiu thế mà lại là nơi hợp ý tôi, ở nơi này tôi chẳng cần bận tâm đến sống chết hay lợi ích, tôi bắt đầu suy nghĩ, không biết mỗi lần Phi Phàm đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cuoi-tuan-tro-thanh-lao-ban-cua-toi/501568/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.