Tố Duy và Dư Đinh Chi gật đầu đi ra khỏi phòng bệnh. Tôi nhẹ nhàng mở thư ra, một tờ giầy ghi đầy chữ của Mộ Tịch Nhiên, tôi còn nhớ cô ấy có thói quen một tay chống đầu một tay viết.
Tôi cũng chưa từng quên đi, những hồi ức khi chúng tôi yêu nhau. Đã từng có lúc, cô ấy không biết bao nhiêu lần đem giấu chìa khoá xe của tôi, chỉ đơn giản là muốn cùng tôi về nhà. Cô ấy sẽ lén đặt bữa sáng ở trên bàn tôi, lúc vui chơi ở Comma, cô ấy sẽ uống rượu thay tôi. Vào những ngày cuối năm, cô ấy sẽ âm thầm tạo áp lực công việc cho người khác, còn tôi thì thanh nhàn.
Cho đến một ngày, cô ấy quay lưng lại với tôi, không có một lý do, cứ như vậy chúng tôi không có cách nào trở về như ban đầu, chỉ có gặm nhấm nỗi đau. Tôi nhìn những hàng chữ đầy hối hận và tiếc nuối, tôi biết, Tịch Nhiên đã chuẩn bị tốt tâm lý để chết, cô ấy đang chờ cơ hội để rời bỏ cuộc sống này, cái cuộc sống mà không có tôi bên cạnh, không có sự dày vò của Triệu Thái An.
Để cho bức thư này không tiếp tục đả kích đến tôi, tôi nén nỗi đau xé nó đi. Từ nay về sau, ở trong mộng của tôi, Mộ Tịch Nhiên đã dừng lại ở khoảnh khắc kia, cô ấy không mở mắt, cô ấy không có cách nào nghe lời chỉ trích của tôi, rốt cuộc cũng không có cách nào để nắm tay nhau như chúng tôi đã từng, cũng không thể nào dạo phố bày tỏ tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cuoi-tuan-tro-thanh-lao-ban-cua-toi/501524/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.