Hứa Doãn Hạ ngủ dậy. . . thì trời đã sáng chưng, cô nhíu mày nhìn quanh một vòng không có ai.
Lại nhìn về hướng nôi, thì chẳng nghe thấy thanh âm non nớt của bọn nhỏ, Hứa Doãn Hạ muốn ngồi dậy, chính là tay chân đều mềm nhũn.
Cô bất lực nằm yên vị trí cũ, nhìn chằm chằm chiếc nôi, mới không gặp, không nghe thấy đã nhớ rồi.
Hứa Doãn Hạ còn đang rầu rỉ, thì ngoài cửa liền vang lên tiếng non nớt.
" Y y nha nha. . . "
" Nha nha. . . "
" Y y. . . "
Theo sau đó là thanh âm trầm thấp của Hoắc Tư Danh.
" Hai đứa con im lặng một chút, đừng có đánh thức mẹ. "
Giống như chẳng hề nghe thấy Hoắc Tư Danh nói chuyện. Hai cục bột tròn trịa trắng trẻo vẫn.
" Y y nha nha. . . "
Rồi tiếng cười khanh khách thích thú của đứa còn lại.
Lại nghe tiếng quát nhẹ mang một chút gì đó sủng nịch vang lên.
" Hai đứa im hết, mẹ hai đứa mà tỉnh, ba ba đánh mông các con. "
Hứa Doãn Hạ nghe Hoắc Tư Danh đang so đo nói lý với hai đứa chỉ mới bốn tháng tuổi, cô không khỏi lắc đầu cười khổ.
Có đôi khi nhìn Hoắc Tư Danh cứ như trẻ con vậy a.
Hoắc Tư Danh hai tay ôm một đứa, nên không thể dùng tay mở cửa, anh chỉ có thể dùng chân mở cửa thôi.
Cánh cửa được chân anh nhẹ nhàng đẩy ra, từ từ ba cái đầu một lớn hai nhỏ lu lú ngó bên trong. Hứa Doãn Hạ nhìn thấy không khỏi cười thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-tong-tai/744130/chuong-586.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.