Một người vội vàng nói.
" Hoắc. . . Hoắc Thiếu. . . là chúng tôi sai. . . có mắt không tròng. . . xin anh cho chúng tôi một. . . một con đường sống. . . "
Một người khác cũng rụt cổ vội vàng nói.
" Hoắc. . . Hoắc Thiếu. . . xin anh. . . "
" Chúng tôi. . . không. . . không. . . dám dám. . . nữa. "
" . . . " ( hơn trăm ngàn câu cầu xin khác. )
Nhìn một màn người người cầu xin này, trong mắt Hoắc Tư Danh không hiện một chút tư vị gì gọi là ' thương xót ' cho họ.
Anh nhìn họ một lúc lâu, môi anh câu lên khẽ nói.
" Biết sai mà còn phạm thì cần gì được tha thứ! "
" Không. . . không. . . Hoắc Thiếu, chúng tôi không biết phu nhân. . . chúng tôi hoàn toàn không biết người đó là phu nhân. "
" Hoắc Thiếu, xin anh tha cho chúng tôi. . . đừng giết. . . chúng tôi. "
" Nếu chúng tôi biết đó là phu nhân thì chúng tôi nhất định sẽ không bắt phu nhân. . . "
" . . . "
Hoắc Tư Danh nghe họ nói xong, anh không khỏi cười to thành một tiếng.
" Hahaha. "
" Thật hay cho cái không nhận ra đó là vợ tôi. Các cậu là người của quản gia Oukit, cho dù có là cha mẹ ông bà hay dòng họ tổ tông nhà tôi các cậu cũng nhận ra, huống hồ. . . " dừng một chút, hai mắt anh nheo lại nguy hiểm nói.
" Chiến tranh cũng suốt hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-tong-tai/744104/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.