Ara Limsini nhíu chặt mày, nhanh chóng đi ra ngoài về phía nơi ở mới của quản gia Oukit.
" Oukit. " Ara Limsini vừa bước vào vội vàng gọi một tiếng.
Hai mắt bà trừng to kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dạng gầy gò hiện tại của quản gia Oukit.
Quản gia Oukit môi câu lên cười yếu ớt gọi.
" Nữ Hoàng. " ông không còn sức đâu mà hành lễ như trước kia nữa, ngay cả ngồi dậy, một mình ông cũng không ngồi được.
Ara Limsini hai mắt không khỏi đỏ lên nhìn quản gia Oukit không biết nên nói gì, hiện tại. . . ông ta không còn thời gian nhiều nữa thật sao?
Quản gia Oukit nhìn thấy hai mắt Ara Limsini đỏ lên, tay ông yếu ớt giơ lên như muốn chạm vào bà, nhưng còn sức đâu mà chạm, Ara Limsini ngồi xuống nắm lấy đôi bàn tay của ông khẽ nói.
" Ông nghỉ ngơi đi, đừng làm hay suy nghĩ gì nữa, mọi chuyện tôi sẽ tự mình giải quyết. "
Chẳng rõ cảm xúc của bà hiện tại là gì, nhưng bà cảm thấy sợ. . . sợ mất đi ông.
Quản gia Oukit cười, lắc nhẹ đầu nói.
" Tôi không cần bà làm gì cho tôi, tôi chỉ cần. . . chỉ cần bà có thể giúp tôi bảo vệ thật tốt Ellipsea, xin bà. . . "
Ara Limsini gật đầu, đang định nói gì đó thì quản gia Oukit lại nói.
" Cảm ơn bà! Bà đi đi, tôi muốn ngủ. "
Ara Limsini đứng dậy rời khỏi căn phòng, bà đi xa một đoạn nhìn chằm chằm căn phòng đó, những ký ức khi xưa ùa về, trái tim bà khẽ nhói lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-tong-tai/744086/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.