Nhìn một màn máu me trước mặt, Jik không khỏi run rẩy mà quỳ cúi sát xuống sàn, hai mắt trừng to nhìn chằm chằm sàn nhà, Hoắc Tư Danh nhìn Vĩnh Hàng Minh xong, lại nhìn về phía Jik.
Mắt anh nheo lại, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy sự thất vọng trong đó...
Chính anh thất vọng là thật, thử nghĩ xem, một người làm việc cho anh vài ba tháng anh cũng không nỡ để họ chết huống chi vài ba năm?
Jik là một trong những người kỳ giỏi, không những thế còn rất là thông minh. Nhưng... từ khi bản thân anh nghi ngờ, từ khi thấy rõ bộ mặt thật sự Jik, Hoắc Tư Danh vẫn luôn tự hỏi thông minh quá cũng không tốt.
Chỉ vì cái quyền lợi trước mắt, mà Jik quên luôn từng ấy năm cùng nhau chịu đựng gian khổ?
Hoắc Tư Danh không nhịn được cười thành tiếng.
" Haha! "
Anh thu lại toàn bộ cảm xúc, lại khôi phục bộ dạng lạnh như băng của mình nói.
" Cậu làm như vậy? Cũng chỉ vì mấy cái quyền lợi đó sao? " dừng một chút, anh lại nói.
" Những người anh em HK cùng cậu trưởng thành, không bằng một chức vị mà họ hứa hẹn? "
Jik một câu cũng không nói, nhưng toàn thân anh không ngừng run rẩy sợ hãi, lo lắng.
Hoắc Tư Danh đập mạnh bàn một cái " Rầm ".
" Tôi đang hỏi cậu đó Jik? "
Jik khó khăn ngẩng đầu nhìn Hoắc Tư Danh nói.
" Tôi... tôi không biết... họ cho tôi nhiều thứ mà tôi muốn... không nguy hiểm lại còn được nhiều tiền, còn HK thì sao? Phải làm thật nhiều, tranh giành nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-tong-tai/744071/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.