Nhìn Từ Hạnh Ngôn và Đàm Vĩnh Long rời đi, Hoắc Tư Danh nhìn chằm chằm bức hình anh vừa để trên bàn không bao lâu kia, không khỏi thở hắc ra một hơi.
Ai bảo anh không muốn gọi? Ai bảo anh không nhớ cô... chính là anh không muốn gọi cho cô lại làm cô lo lắng, thay vì bình thường vui vui vẻ vẻ còn hơn có một ngày buồn...
Hoắc Tư Danh nhìn chằm chằm bức hình bụng của Hứa Doãn Hạ mới gửi anh vào lúc tối qua, môi khẽ câu lên vui vẻ, tay sắp chạm vào nút gọi rồi lại thôi.
Hoắc Tư Danh dời đi tầm mắt, tay cầm điện thoại cũng buông xuống.
Đầu cúi xuống nhìn chằm chằm giấy xét nghiệm mà Từ Hạnh Ngôn lúc nãy đưa đến đọc.
Nhớ đấy... nhưng anh nhịn... cố gắng giải quyết cho xong chuyện này! Anh sẽ dành toàn bộ thời gian rảnh cho cô.
- ------------
Nước EL.
Hứa Doãn Hạ ngồi bên ngoài sân phơi nắng sáng, mắt khẽ nhắm lại vờ như ngủ.
Cô thật sự rất nhớ Hoắc Tư Danh, nhớ muốn chết đi được...Hoắc Tư Danh... Hoắc Tư Danh... chính cô cũng không biết phải làm gì... hay làm như thế nào nhưng thứ cô cần làm bây giờ là khắc chế nổi nhớ này!
Thời gian trôi qua rất nhanh, bên SiLa và SiLa Nữ Đế ngày nào cũng lên bản tin [ HOT ] còn cô thì hai bảo bảo ngày một lớn nhanh hơn.
Cũng không có cái gì khó chịu, nhưng là nhìn bé bụng to nhanh như vậy, chính cô thật sự không nhịn được mà nhíu mày.
Hai bé con nay cũng biết nghe biết đạp chính là vẫn chưa được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-tong-tai/744061/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.