Hứa Doãn Hạ ngủ một giấc dậy thì máy bay đang sắp hạ cánh, cô ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Tư Danh, thì bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn cô.
Hoắc Tư Danh nhanh tay nhân chân ôm nhẹ lấy Hứa Doãn Hạ, hôn hôn lên trán cô nhẹ giọng nói.
" Có còn khó chịu không vợ? "
Hôm nay cô ngủ rất ngoan, không cự quậy như mọi khi, hay nhíu mày khó chịu, làm anh cũng yên tâm, nhưng lo ra sau cũng vẫn lo thôi.
Hứa Doãn Hạ lắc đầu, lại nhẹ nhàng đứng dậy ngồi sang ghế của cô, Hoắc Tư Danh nhịn cảm giác ê ẩm cả bờ vai mà đỡ Hứa Doãn Hạ.
Đối với anh mà nói chịu mệt, chịu cắn, chịu đánh, hay chịu mọi cơn thịnh nộ khó ở của Hứa Doãn Hạ, chính anh cũng không vấn đề gì huống chi chỉ là cái bờ vai hơi hơi ê ẩm này. Chỉ cần là cô, anh đều nhịn được hết.
Hứa Doãn Hạ ngồi xuống liền nhìn Hoắc Tư Danh, cô mới hỏi.
" Anh đừng có nói với em, anh ngồi như vậy suốt mấy tiếng luôn nha? "
Đừng có thật là như thế đi!? Hứa Doãn Hạ nhìn Hoắc Tư Danh đang duỗi tay duỗi chân, lại nghĩ, "tính Hoắc Tư Danh so với ai thì cô rất hiểu rõ, nếu cô ngủ thì thật sự anh sẽ không di chuyển trừ phi nơi đó ngủ không được. " Lại nhớ về bản tính nóng nảy đòi ngủ ngoài này của cô, Hứa Doãn Hạ nhíu chặt mày nghĩ nếu là ngồi yên không cử động thì có phải cô cũng quá là hơi quá đáng không?
Nhưng nhìn Hoắc Tư Danh lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-tong-tai/743941/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.